Tô Thương nở nụ cười, nảy ra một suy nghĩ, liền lấy một miếng vảy cá màu vàng từ trong vòng tay chứa đồ ra, đưa cho Tây Phương Sáng, đồng thời nói: “Ông cầm lấy cái này, nó có thể giúp ông chống chọi được với điềm xấu, có nó rồi, ông có thể không thèm đếm xỉa tới điềm xấu, mà trực tiếp đặt chân lên cảnh giới kết đan.”
“Dựa vào sựa tích lũy nhiều năm nay của ông, chắc chắn có thể dễ dàng thăng cấp lên cảnh giới kết đan trung kì, thậm chí là hậu kì.”
Tô Thương nhếch miệng nói: “Đến lúc đó, ai còn dám không nghe the lệnh của ông nữa chứ?”
Chiếc vảy màu vàng này, được lấy từ trên người Sắc Phong xuống.
Nhà họ Tây có ơn với Tô Thương, ở núi Võ Đang Tây Phương Sáng đã từng giúp đỡ Tô Thương.
Cho nên, hôm nay Tô Thương hôm nay mới đưa chiếc vảy màu vàng kia cho Tây Phương sáng, hơn nữa còn để ông ấy quản lý thập đại cổ tộc, và coi đó là một ân huệ.
“Cái này... Cảm ơn Tô minh chủ!”
Tây Phương Sáng nghe vậy, biểu cảm vô cùng xúc động, chậm rãi tiến về phía trước nhận lấy miếng vảy cá màu vàng, ánh mắt tràn đầy sự kính nể nhìn sang phía Tô Thương.
“Ừm, không cần khách sáo.”
Tô Thương cười cười, rồi nhìn tất cả những người tu chân có mặt ở hiện trường, thản nhiên nói: “Mọi người không cần phải ngưỡng mộ, tôi nói cho mọi người một tin tốt, linh khí sắp hồi phục rồi, không bao lâu nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200791/chuong-1745.html