Chương trước
Chương sau
Lúc trước trong hệ thống luyện võ có cấp bậc võ thần lục địa, lúc Tô Thương khởi động cải biến giới luyện võ thì nghe theo lời của Thiên Sơn Tuyết đem cảnh giới trên cảnh giới võ thánh gọi là chân võ thần.  

Cảnh giới võ thần đó sánh ngang với cảnh giới độ kiếp, cảnh giới nằm trên cảnh giới nguyên anh của hệ thống tu chân.  

Rất rõ ràng, Ngô Thanh Ảnh và Phong Khê thiếu gia trước mắt đều chưa đạt đến cảnh giới có thể ngự không phi hành.  



Bây giờ, bọn họ điều động sức mạnh của mỗi người, chỉ có thể ở trên không giao chiến một lúc mà thôi.  

Muốn ngự không phi hành trong một thời gian dài thì còn cần phải tiến lên một bước nữa mới có thể làm được.  



Lúc này.  

Ngô Thanh Ảnh và Phong Khê thiếu gia đã giao đấu với nhau hơn 100 hiệp, mà vẫn chưa phân được thắng thua.  

Nhưng mà trước khi diễn ra hiệp cuối cùng, Ngô Thanh Ảnh đã sử dụng một thủ đoạn cấm kỵ, cho nên khí huyết đã được khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, bà ấy liền đánh ra một đòn siêu mạnh, áp chế được Phong Khê thiếu gia.  

Giờ phút này, Ngô Thanh Ảnh đang chống gậy, đáy gậy dường như đang đứng trên mây trắng, toàn thân dâng trào huyết khí, toát ra uy lực kinh người.  

Về phần Phong Khê thiếu gia thì lại hơi chật vật, khóe miệng rịn ra một vệt máu, nhưng cũng không có vấn đề lớn gì, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, không có trở ngại gì, cũng không hề ảnh hưởng đến thực lực của anh ta.  

"Đây chính là thực lực của người giỏi nhất trong giới luyện võ nhỉ, quả thực không yếu mà, so với tất cả những người tôi từng gặp mạnh hơn rất nhiều."  

Phong Khê thiếu gia lau đi vết máu nơi khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạo, nói: "Nhưng mà, Ngô Thanh Ảnh, trạng thái này của bà không thể duy trì được quá lâu nhỉ, hay nói cách khác sức mạnh lúc nãy của bà không thể đánh ra được nhiều lần nhỉ?"  

"Ừm."  

Ngô Thanh Ảnh gật đầu, không hề giấu diếm.  

Bởi vì, bà ấy có giấu thì cũng không có tác dụng gì, Phong Khê thiếu gia có thể nhìn ra trạng thái của bà ấy.  

Ngô Thanh Ảnh cũng không gấp, trạng thái này bà ấy có thể kéo dài được 10 phút.  

Lúc trước bà ấy nói với Thiên Niên Sát là 2 phút đồng hồ, là lúc tấn cấp lên cảnh giới võ thánh.  

Nhưng Ngô Thanh Ảnh lúc đó khí huyết đã khô cạn rồi, bà ấy từng trò chuyện với Thiên Niên Sát, nói mình có thể trong thời gian ngắn khiến khí huyết hồi phục lại trạng thái đỉnh phong, đại khái có thể duy trì được 2 phút đồng hồ.  

Nhưng mà sau khi đột phá đến cảnh giới võ thánh rồi thì thời gian tự nhiên sẽ được kéo dài ra thêm, khoảng 10 phút đồng hồ.  

Đương nhiên.  

Số lần có thể sử dụng toàn lực cũng có hạn chế, nếu như cứ xuất chân khí ra một cách nhanh chóng và liên tục thì ắt hẳn cũng không thể kiên trì được 10 phút.  

Bởi vậy, Ngô Thanh Ảnh cũng không gấp mà chiến đấu với Phong Khê thiếu gia, bà ấy chỉ muốn vờn Phong Khê thiếu gia, ép anh ta dùng đến lá bài tẩy của mình, tránh cho sau cùng lại bị đánh phủ lại.  

Ngô Thanh Ảnh vốn dĩ cũng không có ý định dùng đến thủ đoạn cấm kỵ, đáng tiếc, thực lực của Phong Khê thiếu gia không hề yếu, bà ấy không có cách gì ép anh ta dùng đến lá bài tẩy của mình, cho nên chỉ có thể đánh cược một lần.  

"Ha ha."  

"Bị tôi đoán trúng rồi."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.