"Đương nhiên là không rồi."
Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi cũng có chỗ làm không đúng, đã quá lỗ mãng, mong mọi người tha lỗi."
Tô Thương rất tán thưởng tính cách của Phan Châu Đan, có chuyện gì thì nói thẳng mặt, làm sai thì dứt khoát xin lỗi chứ không hề giấu diếm, sẽ không giở chút thủ đoạn ở sau lưng.
Kiểu người như này rất đáng để kính trọng.
Tô Thương ăn mềm không ăn cứng, người kính trọng anh một thước, anh sẽ đáp lại người đó một trượng.
Từ đầu Phan Châu Đan nhận lỗi, Tô Thương cũng sẽ không làm giá.
"Không không không, Tô thiếu gia, cậu chỉ là quan tâm đến sự an nguy của Thiên minh chủ mà thôi, như thế có thể hiểu được."
Phan Châu thở dài một hơi, nói tiếp: "Xấu hổ thật, hôm qua tôi trông mặt mà bắt hình dong, cảm thấy cậu trẻ tuổi như vậy, cho nên vô cùng khinh thường cậu, mà lại không ngờ rằng chỉ cần cậu giơ tay lên thôi là đã có thể đoạt mạng của tôi. Bây giờ nghĩ lại, quả là xấu hổ thật."
"Ha ha, nếu chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc tới nữa làm gì, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta thoải mái là tốt rồi."
Tô Thương khẽ cười, sau đó hỏi: "Hôm qua không phải có tám vị phong chủ sao, sao hôm nay chỉ có ba người vậy, những phong chủ khác đi đâu mất rồi."
"Bọn họ đang ở bên ngoài núi Cửu Phong, cuộc chiến đối đầu giữa Ngô tiền bối và Phong Khê thiếu gia sẽ sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200734/chuong-1688.html