Tô Thương vô cùng bất ngờ, giả vờ từ chối nói: "Tiền bối, cái này quá quý giá, tôi sao dám nhận."
"À, vậy sao, vậy tôi sẽ cất đi.” Ngô Thanh Ảnh cười như không cười, cũng làm bộ muốn bỏ đá Thiên Nguyên vào trong vòng lưu trữ.
"Tiền bối."
Tô Thương thấy thế, trong lòng vô cùng căng thẳng nói: "Bà không khách sáo với tôi một chút sao?"
"Không." Ngô Thanh Ảnh lắc đầu nói: "Tôi không có thói quen xấu này."
"Sao đó lại là thói quen xấu được chứ, khách sáo là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, bà tặng đồ cho tôi, tôi giả vờ như không muốn, bà cứ kiên trì đưa cho tôi, một tới hai đi chẳng phải sẽ càng tăng thêm tình cảm sao."
Tô Thương lẩm bẩm: "Tiền bối à, bà đừng không làm theo lẽ thường chứ."
"À, thật ngại quá, là bà lão này không cho cậu cơ hội biểu diễn." Ngô Thanh Ảnh tỏ ra áy náy, lại cười nói: "Nếu không tôi hỏi một lần nữa, phối hợp với cậu?"
"Lại đi." Tô Thương kích động.
"Tô Thương, tôi tặng đá Thiên Nguyên này cho cậu." Ngô Thanh Ảnh cười, định trêu đùa Tô Thương một lần nữa.
Chờ Tô Thương từ chối, mình sẽ không đưa đẩy với cậu ấy mà trực tiếp cất đá Thiên Nguyên đi, dùng hành động thực tế để dạy cho Tô Thương một bài học, nói cho cậu ấy biết cái gọi là khách sáo không có chút ý nghĩa nào.
"Được rồi, cảm ơn tiền bối."
Nhưng ai biết thế mà Tô Thương lại chạy tới, nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200731/chuong-1685.html