Bỗng nhiên!
Kinh Kha ngừng lại, ánh mắt nhìn về hướng ba giờ, lạnh lùng nói: "Là ai, cút ra đây ngay!"
Tô Thương, tới rồi.
Đỉnh tháp Hư Không của anh ấy, có hàng ngàn tia sáng chiếu xuống, tưởng rằng mọi hành động đều rất bí ẩn, nhưng ai ngờ, khi anh ấy vừa mới xuất hiện, đã bị ma tính của Kinh Kha phát hiện rồi.
“Tiền bối.”
Tô Thương bất chấp đến cùng, hai tay chắp lại hướng về phía Kinh Kha hành lễ chào hỏi, rồi thử hỏi chuyện: “Tôi là Tô Thương, hôm nay đến đây, tôi muốn làm ăn với tiền bối một vụ này.”
“Hả?”
Kinh Kha ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuyên qua mái tóc dài, liền thấy được khuôn mặt của Tô Thương, đột nhiên sợ hãi nói: “Ông, là ông à!”
“Tổ Long, năm đó ông, ức hiếp người quá đáng lắm, tôi bại dưới tay ông, người giết tôi cũng là ông, chính ông đã giam cầm tôi, ông đã giam tôi ở nơi tối tăm mù mịt không thấy được ánh mặt trời này mấy ngàn năm, khiến tôi khổ cực quá!”
Kinh Kha chăm chú nhìn Tô Thương, khuôn mặt hiện lên một cơn tức giận gào thét lên: “Tới đi Tổ Long, để tôi xem trăm ngàn năm qua, cậu có tiến bộ được chút nào không!”
Nói xong, Kinh Kha điên tiết lên lao thẳng về phía Tô Thương, xích sắt kêu rầm rầm chuyển động theo, bên trong lồng giam hiện lên tiếng ca chạm của kim loại.
Cũng không biết cái xích sắt nay làm bằng chất liệu gì, mà cứng chắc vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200723/chuong-1677.html