"Trước hết anh cứ bình tĩnh một chút, bây giờ tôi đi tìm lão minh chủ và bà cô của tôi, sau khi nhận được sự cho phép của bọn họ thì vào sẽ tốt hơn." Ngô Phong nhỏ giọng nói.
Suốt dọc đường đi đến đây, Tô Thương rất bình tĩnh, bây giờ nghe Ngô Phong nói như vậy thì anh cũng định đồng ý.
"A!"
Nhưng ai ngờ lúc này, trong hang động bên trong thác nước lại chợt truyền đến một tiếng kêu thê thảm, khiến cho người nghe đau lòng.
"Là Tuyết Nhi!"
Tô Thương lập tức nghe ra được tiếng kêu thảm thiết đó là của Thiên Sơn Tuyết, sắc mặt trở nên lo lắng, anh lẩm bẩm nói: "Không được, không kịp đâu, để tôi đi xem trước đã, nếu có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tự mình gánh chịu."
"Chuyện này... được rồi."
Ngô Phong vốn định khuyên bảo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Thương, hơn nữa tiếng la của minh chủ quả thật rất thảm, thế cho nên đã gật đầu đồng ý.
"Đứng lại!"
"Mấy người là ai!"
Ngay khi Tô Thương muốn tung người nhảy lên thác nước, thì bỗng nhiên có tám bóng người từ phía dưới vách núi bay lên.
Tám người này râu tóc bạc trắng, trên mặt nhăn nheo, phủ đầy nếp nhăn, có ông lão, cũng có bà lão.
Tám người bọn họ đứng thành một hàng, cản đường đi của Tô Thương, trên người mỗi người đều tản ra hơi thở mạnh mẽ.
Võ Tôn!
Đỉnh Phong!
Tám người này thế mà đã đặt chân vào cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200709/chuong-1663.html