Chương trước
Chương sau


Lúc này, Tô Thương bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: "Còn dám nói dối, tôi sẽ khiến ông hồn phi phách tán!”  

"Đừng, tôi nói.”  



Trường Phong vô cùng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là nói: "Lúc đến Trái Đất, mười tên Hóa Thần không chỉ có bị hạ cảnh giới mà còn bị thương với những mức độ khác nhau.”  



"Trong đó, chân nhân U Minh bị thương nặng nhất, cho nên đã đến gia tộc Đông Phương dưỡng thương dưới sự giúp đỡ của Kiếm Thần.”  

"Còn về chín tên Hóa Thần khác thì chỉ cần điều tức đơn giản đã khôi phục như cũ, bắt đầu cướp bóc các ngọn núi nổi tiếng ở Trái Đất.”  

Trường Phong nói tiếp: "Đương nhiên  chân nhân U Minh rất bất mãn, vì vậy đã nói sẽ lấy núi Côn Luân để thay thế cho các ngọn núi nổi tiếng khác, chỉ có ông ta mới có thể đặt chân đến núi Côn Luân, những ngọn núi nổi tiếng khác để dành cho những người còn lại cướp đoạt.”  

"Thực lực của  chân nhân U Minh được xếp vào ba hạng đầu trong mười người, những người khác không muốn đắc tội chân nhân U Minh nên đã đồng ý với đề nghị của ông ta.”  

Nói tới chỗ này, Trường Phong vô cùng tự hào phấn khích nói: "Nhưng con trai tôi Phong Khê là người mạnh nhất trong tất cả mọi người, đương nhiên không sợ ông ta.”  

"Từ trước đến nay núi Côn Luân luôn được người Trái Đất gọi là núi tiên, Tinh không cổ lộ, tất cả đại trận bảo vệ đều ở trên núi Côn Luân. Lúc ấy con trai tôi chỉ giả vờ đồng ý mà thôi, chứ không coi lời hứa này ra gì.”  

Trường Phong nói: "Vì vậy con trai tôi đã đến núi Côn Luân, cướp sạch núi Côn Luân.”  

"Có điều Tinh không cổ lộ và đại trận bảo vệ quá mạnh mẽ và thần bí, nó cũng không tìm ra được nguyên nhân, hơn nữa còn phải đi cướp tài nguyên của những ngọn núi nổi tiếng khác, cho nên cũng không ở lại đó quá lâu.”  

Trường Phong nhìn về phía Tô Thương, nói tiếp: "Tô Thương, tôi đã nói tất cả những gì nên nói cho cậu rồi, bây giờ có thể để tôi rời đi chứ?”  

"Đừng vội, tôi còn chưa hỏi xong mà.”  

Tô Thương mỉm cười, khẽ nói: "Không phải nhiệm vụ của mấy người thiếu gia Phong Khê là giết Huyết Ma sao, tại sao đều chiếm đoạt các ngọn núi nổi tiếng?”  

"Giết Huyết Ma chỉ là một trong nhiều nhiệm vụ. Viêm Long tiên đế còn dặn dò bọn họ nắm trong tay toàn bộ Trái Đất, ngăn cản linh khí hồi phục, lấy điều này để ép buộc người tu chân mạnh mẽ còn ẩn nấp trong Trái Đất.”  

Trường Phong không giấu giếm nữa, biết cái gì liền nói cái đó: "Vì để theo dõi Huyết Ma, Viêm Long tiên đế đã đưa cho một pháp khí có thể tìm được vị trí của Huyết Ma rất chính xác. Đã có ba trong mười người đi giết Huyết Ma rồi.”  

"Theo phán đoán của Viêm Long tiên đế thì nửa năm trước Huyết Ma đã sống lại, cho dù nửa năm trôi qua, linh khí ở Trái Đất rất thưa thớt, cùng lắm chỉ khôi phục lại cảnh giới Nguyên Anh, không đủ mạnh. Ba người đi giết đã là nể mặt Huyết Ma lắm rồi.”  

Trường Phong nói tiếp: "Mặc dù đi giết Huyết Ma sẽ không có cách nào phân chia các ngọn núi nổi tiếng, nhưng toàn bộ cơ thể Huyết Ma đều là bảo vật, ba người kia có thể tự chia nhau, cho nên ba người kia chỉ mong đi trước.”  

"Cả người Huyết Ma đều là bảo vật nghĩa là gì?” Tô Thương nghi ngờ nói.  

"Mỗi một vị cao thủ tiên đế đều cần luyện ra đế khí của mình, như vậy mới có thể đặt chân đến tiên đế.”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.