Nam Cung Ngự gật đầu, sau đó trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: "Khoan dung độ lượng với mọi người chỉ là đối với những người chúng ta không chọc đến được, không chỉ là khoan dung mà chúng ta còn phải hạ thấp mình xuống nữa."
"Nhưng mấy tên ông chủ dưới kia, ở trước mặt gia tộc Nam Cung chúng ta chỉ là đám sâu kiến mà thôi."
Nam Cung Ngự cười nhạo nói: "Chỉ là sâu kiến mà cũng dám bàn tán về gia tộc Nam Cung chúng ta, nếu không dạy dỗ bọn họ thì người ngoài cứ nghĩ gia tộc Nam Cung dễ bị bắt nạt lắm."
"Thập Tam, con phải nhớ kỹ, đánh không lại thì phải tỏ ra yếu ớt, nịnh nọt, đánh thắng được thì phải đè bẹp, nghiền nát, chó gà gì cũng không tha, đây chính là tôn chỉ của gia tộc Nam Cung chúng ta." Nam Cung Ngự lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Nam Cung Thập Tam Lang hiểu rõ liền gật đầu, sau đó đáp lại nói: "Con nhất định sẽ không để cho cha thất vọng, đem mấy lão già kia chém thành trăm mảnh!"
"Ừm, vậy thì còn được, nhớ kỹ, bắt lại trước đã, rồi ngày mai hãy giết."
Nam Cung Ngự khẽ cười nói: "Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của cha, không nên để thấy máu."
"Vâng."
Nam Cung Thập Tam Lang gật đầu, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, bèn hỏi: "Cha, ông nội đã chết được nửa năm rồi, cho đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của hung thủ sao?"
Ông nội của Nam Cung Thập Tam Lang chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200647/chuong-1601.html