Chương trước
Chương sau
Tây Môn Phong Vân nói tiếp: “Bên ngoài có đồn rằng, bọn họ nói người tu chân từ cảnh giới kết đan đến ngoại vực, sẽ nhận  được sự tôn trọng rất lớn, được các tông phái gia tộc bên đó, coi như là khách quý, do đó cũng thu được kha khá nguồn tài nguyên dùng mãi cũng không hết, đột phá thì đơn giản như uống nước vậy.”   

“Còn nữa, trái đất của chúng ta linh khí thì cạn kiệt, và chỉ có một ít linh thạch hạ phẩm, nhưng ngoại vực, thì có linh thạch trung phẩm, linh thạch thượng phẩm, thậm chí là linh thạch cực phẩm, có thể hỗ trợ tu luyện.”  



Tây Môn Phong Vân tiếp tục nói: “Ngoài những lời đồn này ra, người tu chân ở trái đất còn nghi ngờ, những vẫn có người không chịu được những lời mê hoặc kia, mà đã bước vào Tinh Không Cổ Lộ, để đến ngoại vực.”  

“Người tu chân ở trái đất, được tôn sùng là khách quý sao?”  



Tô Thương nghe vậy, bỗng lạnh lùng cười nói: “Đúng là trò cười, cá lớn nuốt cá bé là quy tắc vĩnh viễn của của giới tu chân.”   

“Linh khí ở ngoại vực rất dồi dào, rất thích hợp để tu chân, vị khách nào có tố chất, đại đa số đều là được sự dạy dỗ rất tốt từ nhỏ, nên cảnh giới cũng thăng cấp thấy rõ.”   

“Theo tôi được biết thì, người tu chân thực sự rất thích hợp với ngoại vực, có người tu chân không đến trăm tuổi, đã có thể đánh vỡ được kim đan ngưng kết nguyên anh, trong vòng một ngàn tuổi, sẽ có người luyện khí ngưng thần rồi đặt chân đến cảnh giới hóa thần.”   

Tô Thương nói tiếp: “Người tu chân của trái đất, xuyên qua Tinh Không Cổ Lộ để đến ngoại vực, cũng chỉ là vì cảnh giới kết đan, còn không có nơi nương tựa, trong mắt bọn họ đó chính là một con cá được đặt trên mặt thớt, chờ bọn người kia thịt bỏ, lại còn nói là khách quý, nói đùa cái gì thế vậy!”  

“Tây Môn Phong Vân, Tinh Không Cổ Lộ đã tồn tại được nhiều năm, trôi qua bao nhiêu năm như thế, thì có bao nhiêu người đến ngoại vực vậy?” Bỗng nhiên, Tô Thương tò mò hỏi.  

“Tôi không rõ nữa.”   

Tây Môn Phong Vân lắc đầu nói: “Trước khi tôi tiếp quản núi Côn Luân, tôi cũng không rõ là có bao nhiêu người bước vào Tinh Không Cổ Lộ nữa.”    

“Nhưng sau khi tôi tiếp quản, mỗi một người đến đây để muốn đi đến Tinh Không Cổ Lộ, tôi đều ghi chép lại hết, 87... Không, tổng cộng có 88 tên.”  

Tây Môn Phong Vân giống như nghĩ đến một chuyện đau lòng nào đó, thở dài một hơi, buồn bã ủ rũ nói: “87 người được ghi lại này, thì có một người là do tôi đưa vào, mà chưa từng ghi lại.”   

“Hả?”   

Tô Thương nghe thấy vậy, để lộ ra vẻ tò mò, bèn hỏi dò hỏi: “Nhìn ông rất có vẻ rất buồn, có chuyện gì xảy ra vậy, người kia là ai thế, có tiện nói ra không, nếu không tiện nói thì thôi vậy.”   

“Ha ha, chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, điều này có gì mà không thể nói chứ.”  

Tây Môn Phong Vân hít sâu một hơi, nở một nụ cười, rồi nói ra: “Người kia, chính là... Thích phu nhân.”  

“Năm đó khi tôi ra ngoài, tam đại cổ tộc đã phái người đến Côn Luân, bí mật ra tay đánh trọng thương Thích phu nhân.”  

Nhắc đến chuyện này, trong mắt Tây Môn Phong Vân hiện ra ngọn lửa giận dữ ngút trời, nghiến răng nói: “Vốn dĩ, bọn chúng có thể giết chết Thích phu nhân, nhưng bọn chúng lại không làm thế, chúng cố ý giữ lại cho bà ấy chút hơi thở cuối cùng, rồi đợi tôi trở về, để tôi tận mắt chứng kiến khí tức của Thích phu nhân dần biến mất.”   

“Mục đích của bọn chúng, không phải là giết Thích phu nhân, mà chính là muốn khiêu khích tôi!”   

Trong mắt Tây Môn Phong Vân rưng rưng nước mắt, nói tiếp: “Mà khi tôi trở về, Thích phu nhân đã hấp hối, hết cách cứu chữa rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.