Chương trước
Chương sau
Lục Quân Đình kêu lên một tiếng thảm thiết, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tô Bất Phàm, nhưng ông ta không dám đánh tiếp nữa, mà cố hết sức lao về phía cột ánh sáng đằng xa kia.  

"Trốn đi đâu!"  



Tô Bất Phàm vứt cánh tay của Lục Quân Đình đi, hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo phía sau.  

Tô Thanh Y, Tô Chiến Long, Tô Phù Dung, cũng lao theo, từ bốn phương tám hướng vây quanh Lục Quân Đình.  



Về phần Tây Môn Phong Vân, ông ta đã đợi rất lâu rồi, giờ khắc này ông ta mới lấy ra tầng thứ 9 của tháp Hư Không.  

Vù!  

Sau một giây, mảnh vỡ tầng thứ 9 của tháp Hư Không, xuyên qua hư không, trong nháy mắt xuyên qua lồng ngực của Lục Quân Đình.  

Cùng lúc đó, sau khi xuyên thủng ngực của Lục Quân Đình, tầng thứ chín dưới sự khống chế của Tây Môn Phong Vân lại bay ngược trở lại.  

Vù!  

Vù!  

Vù!  

Cứ như thế, tầng thứ 9 của tháp Hư Không đã xuyên qua xuyên lại trên cơ thể của Lục Quân Đình đến mấy lần, chỉ vẻn vẹn hai, ba giây đồng hồ thôi thì cơ thể của Lục Quân Đình đã thủng cả trăm ngàn lỗ rồi.  

"Tôi...Tôi không phục!"  

"Lần này bốn người chúng ta đến trái đất, mỗi người đều có bản lĩnh của riêng mình, tôi mạnh nhất chính là trận pháp!"  

"Bản tôn chính là đại sự trận pháp tiếng tăm lừng lẫy ở ngoại vực, Viêm Long tiên đế sai tôi đến đây, là để nghiên cứu đại trận thiên nhiên của trái đất là đến từ đâu, muốn tôi phá giải nó, như thế thì các cao thủ của ngoại vực không cần kiêng dè gì nữa mà có thể tiến vào trái đất được rồi."  

Lục Quân Đình cảm nhận được mình sắp chết tới nơi rồi, mặt tràn đầy hối hận nói: "Bản tôn ở trên trình độ trận pháp, không ai có thể sánh được, Viêm Long tiên đế cũng phải nể mặt tôi mấy phần, nhưng bây giờ vậy mà lại chết trong tay bầy kiến hôi mấy người...Tôi hận quá!"  

"Nếu như ở trong trận pháp của tôi, nếu như không phải bị thiên đạo pháp tắc áp chế,  thì mấy người tính là cái gì chứ, bản tôn...Ặc!"  

Lục Quân Đình còn muốn nói gì nữa, nhưng đáng tiếc, chưa kịp nói xong, thì cơ thể của ông ta đã vỡ vụn như thủy tinh, nứt ra và nổ tung thành một đám sương mù máu bắn tung tóe đầy trời...  

"Chết chưa hết tội!"  

Tô Phù Dung nhìn thấy vậy, giọng điệu lạnh lùng nói.  

Tây Môn Phong Vân, Tô Thanh Y, Tô Chiến Long, Tô Bất Phàm, bốn người cũng thu hồi lại các mảnh vỡ của tháp Hư Không, thoát khỏi trạng thái chiến đấu, chậm rãi bước về phía Tô Thương.  

Nhưng mà lúc này, sau lưng bọn họ, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng dần dần hình thành, dựa vào tốc độ sét đánh bay thẳng lên không trung.  

"Ha ha!"  

"Trạng thái tàn hồn, mà còn muốn chạy sao?"  

Tô Thương thần thức kinh người, đương nhiên đã nhận ra, anh nhếch miệng lên cười nhạo, sau đó anh liền giơ tay phải của mình lên, thản nhiên nói: "Câu hồn!"  

Vù! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.