Chương trước
Chương sau
"Tóm lại, dù là sư tôn tôi và vị đại nhân vật thông thiên kia đã biến mất, bọn họ cũng không làm loạn, mà chỉ là chiếm cứ Đông Phương, Đoan Mộc, Hạ Hầu, ba đại cổ tộc đó tất cả đều có liên quan đến trái đất."  

Tây Môn Phong Vân nhìn thoáng qua cột ánh sáng đại diện cho đại trận bảo vệ đó, hai mắt híp lại nói: "Tiểu thiếu gia, không lừa cậu, cái cột ánh sáng kia, là nối thẳng đến đại trận Thiên nhiên bảo vệ trái đất, lúc này, một trong bốn tên cao thủ ngoại vực đó, ở ngay dưới cái cột ánh sáng đó."  



"Hửm?"  

Tô Thương nghe xong những lời này, nhất thời sinh ra cảnh  giác, nhíu mày nói: "Người kia thực lực trước mắt là gì?"  



"Hơn một trăm năm trước, ông ta bị vị đại nhân vật thông thiên kia đánh xuống còn kết đan đỉnh phong."  

Tây Môn Phong Vân trả lời lại nói: "Sau khi tôi tiếp quản Côn Luân chưa đầy mấy năm, ông ta lại đến, vẫn luôn ngồi ở đó tu luyện, đã nhiều năm như vậy rồi, không biết ông ta đã đặt chân đến cảnh giới gì rồi."  

"Tôi từng có mấy lần, muốn qua tìm hiểu rõ ràng, tìm cơ hội ra tay diệt trừ ông ta, kết quả là vừa đến gần ông ta, còn chưa nhìn thấy được người mà đã bị ông ta phát hiện rồi."  

Tây Môn Phong Vân kiêng kỵ nói: "Ông ta hình như là ở đó, bố trị trận pháp, tính cảnh giác cao khác thường."  

“Thực lực của người đó, quả thực cực kỳ mạnh, khí tức như biển, thâm sâu khó lường."  

"Hơn nữa, hình như ông ta hiểu được trận pháp, dưới cột ánh sáng kia, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, càng thêm mạnh hơn."  

Tây Môn Phong Vân tiếp tục nói: "Có điều vẫn tốt, những năm gần đây, ông ta cũng không ra mặt tham gia chuyện của tôi, chỉ là bế quan tu luyện mà thôi."  

"Như thế sao."  

Tô Thương cũng nhìn quan cột ánh sáng đó, sau đó nhìn lại Tây Môn Phong Vân một chút, hai mắt híp lại, hình như đoán được điều gì đó.  

Đầu tiên.  

Độ trung thành của Tây Môn Phong Vân đối với nhà họ Tô là đáng tin cậy.  

Nếu như ông ta muốn gây bất lợi cho Tô Thương, căn bản cũng không cần phải diễn kịch trước mặt Tô Thương, trực tiếp mời ra vị ngoại vực kia đến, thì có thể khống chế Tô Thương.  

Nhưng Tây Môn Phong Vân lại không làm thế, đồng thời chủ động nói ra dưới cột ánh sáng kia có cao thủ ngoại vực cảnh giới kết đan đỉnh phong.  

Quan trọng nhất chính là, Tây Môn Phong Vân biểu hiện ra vẻ bình thản, không có chút sợ hãi hay vội vàng gì.  

Điểm này, kỳ lạ quá.  

Theo lý thuyết, nếu núi Côn Luân đã có kẻ thù mạnh như vậy, Tây Môn Phong Vân nhìn thấy tiểu thiếu gia Tô Thương, chắc chắn trước tiên phải là giục Tô Thương rời đi mới đúng.  

Vì sao Tây Môn Phong Vân không làm như thế, mà yên tâm không hề sợ hãi ở đây giải đáp nghi ngờ cho Tô Thương?  

Điều làm cho Tây Môn Phong Vân không chút nào sợ hãi như thế, chỉ có một khả năng duy nhất.  

Đó chính là, Tây Môn Phong Vân có trợ thủ phía sau, tất nhiên có thể đối phó được với người ở dưới cột ánh sáng kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.