Chương trước
Chương sau


Trong chốc lát, có một nguồn năng lượng sợ hãi bùng phát ra, trực tiếp xuyên thủng vào lồng ngực của ông già tóc trắng kia.   

Một cái đen như mực vết thương, trong nháy mắt xuất hiện, sau đó máu chảy ồ ạt.  



“Ựa, đại thiếu gia, cậu….”   

Khuôn mặt của ông già tóc trắng tràn đầy sự ngạc nhiên, ánh mắt phức tạp nhìn sang Tây Môn Long Ngâm, cuối cùng ngã phịch một cái xuống đất, không thở nữa.   



Lúc này, toàn bộ cao thủ của gia tộc Tây Môn ở gần đó, cũng bị giết sạch, nhưng ở chỗ xa kia, còn có một số người của gia tộc Tây Môn, đang đứng nhìn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, không người nào dám lại gần cả.   

“Cậu chủ, đã giải quyết xong rồi.” Tây Môn Long Ngâm quỳ một chân trên đất, vô cùng lễ phép báo cáo lại cho Tô Thương.    

“Ừm, anh làm rất tốt, đứng lên đi.” Tô Thương thấy vậy, gật lòng gật đầu.   

“Cảm ơn cậu chủ đã khen.”   

Tây Môn Long Ngâm đứng lên, sau đó nhìn những người của gia tộc Tây Môn đang đứng ở phía xa kia, lạnh lùng hỏi dò: “Cậu chủ, những người kia cũng giết hết ạ!”    

“Đừng nóng vội, lão tổ tông của cậu đã đến đây, cứ chờ một chút đi, mấy chuyện giết chóc này, thì cứ từ từ.” Tô Thương khẽ cười nói.  

Vừa dứt lời, Tây Môn Phong Vân mặc một bộ quần áo màu trắng, đạp chân trên không, nhanh chân tiến tới.   

“Tây Môn Phong Vân, cuối cùng ông đã tới rồi.”   

Rất nhanh, Tây Môn Phong Vân liền dừng chân trên mặt đất, đứng chắp tay, khóe môi nhếch lên nhưng lại cười lạnh nhạt, như không nhìn thấy mấy trăm thi thể đang nằm trên mặt đất, đương nhiên không vì thế, mà ông ta nổi giận.   

Giống như, không có bất kì một sự liên quan nào đến việc Tây Môn Long Ngâm giết hại những người kia.   

“Đúng, tôi đến rồi.”   

Tô Thương tiếp nhận ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, ánh mắt tràn đầy sát khí nói: “Cho nên, ông có thể chết rồi đấy!”   

“Ha ha.”  

“Muốn giết tôi à.”  

Tây Môn Phong Vân để lộ ra một nụ cười, biểu cảm hối hận nói: “Hôm qua tôi về sớm, nên đã bỏ lỡ rất nhiều màn kịch đặc sắc rồi.”   

“Tôi tưởng rằng, thập đại cổ tộc có nhiều người đến như vậy, lại có cả Quân Vô Ưu và Nam Cung Dận ở đây, cậu không thể nào khởi động cải biến giới luyện võ đâu, bây giờ xem ra, tôi đã đoán lầm rồi, đúng là phải để cậu khởi động mới được.”   

Nói đến đây, Tây Môn Phong Vân thở dài một hơi nói: “Đúng là ông trời trêu ngươi mà!”   

“Bớt nói mấy lời vô dụng này đi, cho dù ông đến đây, cũng không thể ngăn cản được tôi đâu.”   

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.