Chương trước
Chương sau


Đoàn Khánh Sinh ở bên cạnh bước đến, sau khi nhìn thấy mấy cái tên ở trên linh vị thì lập tức kinh ngạc nói: "Cậu chủ, mấy cái tên này thuộc hạ có biết, bọn họ đều là đệ tử của tiền bối Tô Vô Kỵ."  

"Tô Vô Kỵ cả đời tung hoành có thu nhận 10 đứa trẻ mồ côi làm đệ tử, cũng đặt tên cho bọn họ."  



"Trong đó, Tô Chiến Long là đứng thứ hai, Tô Thanh Y đứng thứ ba, lúc trước Phù Dung xuất hiện ở núi Võ Đang tên gọi là Tô Phù Dung, là người cuối cùng, là tiểu sư muội của bọn họ."  

Đoàn Khánh Sinh rõ ràng là có biết rõ chuyện năm đó, nói tiếp: "Về phần đại sư huynh thì chính là ông chủ của núi Côn Luân bây giờ, Tây Môn Phong Vân."  



"Nghe nói năm đó Tây Môn Phong Vân từ chối cái tên do tiền bối Tô Vô Kỵ đặt cho ông ta, vì ông ta nhớ rõ tên họ của mình nên không chịu dùng họ Tô."  

Đoàn Khánh Sinh nói tiếp: "100 năm trước, Tây Môn Phong Vân phản bội lại Tô Vô Kỵ, Tô Chiến Long, Tô Thanh Y, Tô Phù Dung, đông đảo cả nhóm cao thủ nhà họ Tô cùng chung tay bảo vệ núi Côn Luân."  

"Nhưng kết quả, thì toàn bộ bọn họ bị giết chết hết, thậm chí, chính tay Tây Môn Phong Vân giết chết Tô Chiến Long, cùng với Tô Thanh Y, chỉ có Tô Phù Dung dưới sự yểm trợ của mọi người mới mang theo được ông nội Tô Kiền Khôn của cậu chạy thoát khỏi núi Côn Luân."  

"Những chuyện này, đều là chính mắt tôi nhìn thấy, tuyệt đối không sai, lúc đó các tông phái lớn có rất nhiều người có mặt ở đó."  

"Sau chuyện đó, xác của Tô Chiến Long, Tô Thanh Y đều do năm anh em chúng tôi xử lý, tôi nhớ rất rõ ràng, người anh hai tôi chôn chính là Tô Chiến Long."  

Đoàn Khánh Sinh nghi hoặc nói: "Mà nơi đây chính là mộ phần của Thích phu nhân, những bài vị lại ở dưới mộ phần này, Tây Môn Phong Vân lý nào không biết được."  

"Kỳ lạ, Tây Môn Phong Vân sao lại đem linh vị của những người này đặt dưới mộ phần của Thích phu nhân chứ?"  

Tô Thương cũng nhíu mày như Đoàn Khánh Sinh, rõ ràng đối với chuyện này anh cũng vô cùng khó hiểu, Tây Môn Phong Vân tại sao lại làm như vậy?  

"Ông ta chắc chắn là chưa phát hiện ra."  

Lúc này, Tây Môn Long Ngâm suy đoán nói: "Có lẽ có người cố ý làm như vậy, mục đích là để mỗi lần Tây Môn Phong Vân cúng bái Thích phu nhân cũng chính là cúng bái liệt tổ của nhà họ Tô, từ đó khiến cho Tây Môn Phong Vân cảm thấy buồn nôn."  

"Có lý." Đoàn Khánh Sinh nghe vậy, cũng gật đầu tán đồng.  

Chỉ là.  

Tô Thương cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, chắc chắn trong chuyện này còn có ẩn tình khác.  

Nhưng mà, bất luận nói như thế nào thì những linh vị ở đây đều là liệt tổ của nhà họ Tô, nếu như Tô Thương đã tới đây thì làm gì mà có đạo lý không cúng bái bọn họ chứ.  

Thế là.  

Tô Thương quỳ hai chân xuống đất, dập đầu khấu lạy ba cái, sau đó lại nhìn về các bài vị xung quanh bốn phía, trịnh trọng nói: "Liệt tổ liệt tông nhà họ Tô, cùng với các vị có công với nhà họ Tô, cám ơn!"  

"Năm đó nếu như không phải là có mọi người thì ông nội tôi cũng không có cơ hội chạy thoát, nhà họ Tô cũng không còn lưu lại được huyết mạch, tóm lại, vô cùng cảm kích mọi người."  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.