Chương trước
Chương sau


Cho nên Tây Môn Phong Vân mới mở miệng nhận lời, ông ta căn bản không để Tô Thương vào trong mắt của mình.  

Nhưng nếu như Tây Môn Phong Vân biết được sự tình, chắc chắn sẽ chạy trối chết cho mà xem.  



Mười mấy 20 canh giờ đã trôi qua, Tây Môn Phong Vân chắc hẳn cũng đã biết rồi, để tránh mình vồ hụt, Tô Thương nghe nói Tây Môn Phong Vân quan tâm nhất chính là người được chôn ở sau mộ phần tổ tiên, thế là anh quyết định sẽ ở mộ phần tổ tiên đợi Tây Môn Phong Vân.  

Rất nhanh, mấy người Tô Thương đã đến phía sau lưng núi Côn Luân, đây chính là một khu mộ.  



Ở ngay vị trí chính giữa có một tấm bia vô cùng tráng lệ, bên cạnh có bày ra rất nhiều đồ cúng.  

Có hoa quả, có hoa tươi, có các loại thịt, toàn bộ đều tươi mới, mà các tấm bia mộ khác ở xung quanh cũng không hề có tý bụi bám bẩn nào, rõ ràng là thường xuyên có người tới cúng bái.  

Trên tấm bia khắc mấy chữ thật to: "Mộ của Thích phu nhân, chồng, Tây Môn Phong Vân, lập!"  

"Cậu chủ."  

Tây Môn Long Ngâm vội vàng bước lên trước, nịnh nọt nói: "Đây chính là bia mộ của người mà Tây Môn Phong Vân yêu thương nhất."  

"Theo như tôi quan sát thấy thì Tây Môn Phong Vân chỉ cần ở núi Côn Luân, nếu như không phải bế quan thì hầu như mỗi ngày ông ta đều đến tế bái trước mộ của Thích phu nhân, ông ta vô cùng quan tâm đến vong linh của Thích phu nhân, thậm chí còn không cho phép bất kỳ ai đến gần chỗ này."  

Tây Môn Long Ngâm nói tiếp: "Nếu như cậu có thể hủy đi mộ phần của Thích phu nhân, vậy thì so với việc giết Tây Môn Phong Vân còn khiến ông ta khó chịu hơn."  

"Tây Môn Long Ngâm."  

Tô Thương thật sự không nghe nổi nữa rồi, nhìn sang Tây Môn Long Ngâm, khẽ cười nói: "Thích phu nhân là phu nhân của Tây Môn Phong Vân, Tây Môn Phong Vân là lão tổ nhà anh, nói như thế thì Thích phu nhân cũng chính là lão tổ tông của anh, anh thật sự không quan tâm chút nào sao?"  

"Chuyện này..."  

Tây Môn Long Ngâm giải thích nói: "Cậu chủ, cậu chắc là chưa biết, Tây Môn Phong Vân là lão tổ tông của tôi là thật, nhưng Thích phu nhân thì lại không phải."  

"Thích phu nhân là vợ đầu của Tây Môn Phong Vân, ông nội tôi là do Tây Môn Phong Vân và một người hầu gái sinh ra, cơ thể Thích phu nhân có vấn đề cho nên không sinh con được, sự tồn tại của chúng tôi chỉ là để nói dõng tông đường mà thôi."  

Tây Môn Long Ngâm nói tiếp: "Tôi nghe người đời trước nói, Tây Môn Phong Vân độc sủng Thích phu nhân, lạnh nhạt với bà cố của tôi, khiến bà ấy u buồn cả đời, rồi sinh bệnh mà chết."  

"Đối với Thích phu nhân, đời này của chúng tôi đã oán hận từ lâu, chỉ là không dám ra tay với mộ phần của bà ta mà thôi." Tây Môn Long Ngâm nói thêm.  

"Thì ra là vậy."  

Tô Thương nở một nụ cười.  

"Mấy người là ai?"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.