Chương trước
Chương sau
“Ừm, được!” Tây Dao đón nhận ánh mắt Thiên Sơn Tuyết, sau đó gật đầu.  

“Lan Diệu Y, Triệu Chỉ Nhược, hai người cũng lại đây đi.” Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói, rồi dẫn đầu đi trước.  



Tây Dao, Lan Diệu Y, Triệu Chỉ Nhược, ba người theo sát phía sau.  

“Tô đại thiếu gia, lợi hại quá nha, chị gái giống tiên tử kia, cậu làm thế nào mà có được thế?” Bốn người đi rồi, Vương Phú Quý lập tức đi tới hỏi.  

Tô Thương không trả lời, nhìn bóng dáng bốn người rời đi, bất đắc dĩ cười khổ.  



“Tô đại thiếu gia, cậu yên tâm đi, chị dâu Tuyết Nhi rộng lượng lắm, không phải vấn đề gì lớn đâu.”  

Vương Phú Quý nói tiếp: “Nhanh lên, Tô đại thiếu gia, tôi thích nghe quá trình, rốt cuộc cậu và chị gái Tây Dao kia đã xảy ra chuyện gì, sao cô ấy lại nhìn thấy mông cậu, hai người……”  

“Vương đại thiếu gia, nếu cậu còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ nói với Lưu Sở Điềm rằng cậu nuôi tình nhân bên ngoài.” Vương Phú Quý còn chưa nói xong, Tô Thương đã uy hiếp cậu ấy.  

“Tôi …mẹ kiếp……”  

Vương Phú Quý nháy mắt im miệng, sau đó bỗng nhớ tới một vấn đề, liền hỏi: “Tô đại thiếu gia, thực lực của tôi sao lại thế này, vừa rồi rõ ràng còn mạnh như vậy, sao lại đột nhiên tụt xuống thế?”  

“Cánh tay trái này của cậu không đơn giản đâu.” Tô Thương đáp lại.  

“Cánh tay trái?”  

Vương Phú Quý nâng cánh tay lên, cười khổ nói: “Hai cánh tay này của tôi đều là tay trái, cậu nói cái nào?”  

“Cậu ngốc sao, đương nhiên là cái tôi cho cậu rồi.” Tô Thương xem thường liếc nhìn Vương Phú Quý một cái.  

“Ồ.”  

Vương Phú Quý nghe vậy, buông một cánh tay trái xuống, chỉ để lại cánh tay thượng cổ, vừa xem vừa hỏi: “Cánh tay này có chỗ nào không đơn giản?”  

“Chủ nhân của nó, thực lực thâm sâu không lường được.”  

Tô Thương nói đúng sự thật: “Hơn nữa, trước mắt nó đã sinh ra ý thức của riêng mình rồi.”  

“Vừa rồi, hẳn là nó cảm nhận được cậu gặp nguy hiểm, nên ngay khi cậu vừa cầm lấy thanh kiếm, nó giúp cậu đặt chân tới cảnh giới Kết Đan trong thời gian ngắn.”  

Tô Thương nói tiếp: “Có điều hiện tại nguy hiểm được giải quyết rồi, thực lực của cậu đương nhiên lại khôi phục như ban đầu.”  

“Tuy nhiên, vận khí tên nhóc nhà cậu cũng may mắn thật, có được cánh tay này, cậu có thể coi nhẹ điềm xấu, không kiêng nể gì mà cứ thăng cấp thôi.”  

Tô Thương vỗ bả vai Vương Phú Quý, nghiêm túc nói: “Luyện kiếm cho tốt đi, tranh thủ một ngày nào đó cậu có thể hợp nhất người và kiếm, leo lên đỉnh phong, bễ nghễ thiên hạ, quét sạch mọi đối thủ!”  

“Ha ha ha, tuyệt!”  

Nghe Tô Thương nói, trong đầu Vương Phú Quý tựa hồ đã hiện ra hình ảnh mình vô địch thiên hạ, nhịn không được cười lên ra tiếng, sau đó đắc ý nói: “Nhân kiếm hợp nhất, nhân kiếm hợp nhất, được, tôi nhất định có thể làm được chuyện này!”  

“Ừ, cố lên, tôi tin cậu có thể làm được, trở thành nhân kiếm hợp nhất đại kiếm nhân!” Tô Thương cổ vũ.  

“Được, tôi phải làm đại kiếm nhân…… Hửm? Không đúng, vãi, Tô đại thiếu gia, cậu lừa tôi, cái gì đại tiện nhân, đây không phải là mẹ nó mắng người sao!”  

Vương Phú Quý phản ứng lại, sắc mặt nháy mắt đen xuống …… 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.