Chương trước
Chương sau
“Mong ông chỉ giáo?” Tô Thương mặt đầy vẻ khó hiểu hỏi.  

“Năm đó, sau khi tôi cắn nuốt tinh huyết mấy chục vạn sinh linh, chỉ cần thời gian là có thể khôi phục đến cảnh giới Nguyên anh.”  



Tô Ma nói đúng sự thật: “Mặc dù tốc độ tiến bộ nhanh, nhưng cũng kinh động Tiên đế ngoại vực.”  

“Trong đó có một người, không tiếc tiêu hao công lực, cũng muốn giết chết tôi, là vị đại nhân vật Thông Thiên đã cứu tôi kia.”  



Tô Ma nói tiếp: “Đại nhân vật Thông Thiên này thật sự rất mạnh, đang ở trái đất, lại có thể phát huy thực lực của Tiên đế, là chân chính vô địch với trái đất.”  

“Ông ấy có tâm giữ gìn trái đất, nhưng cơ thể ông ấy hình như xuất hiện tình trạng nào đó, còn cụ thể sao lại thế này, tôi cũng không biết.”  

“Tóm lại, ông ấy nói với tôi và Tô Vô Kỵ, ông ấy sẽ biến mất một khoảng thời gian rất dài, trong lúc này, chúng tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ, đừng chọc giận Tiên đế ngoại vực.”  

“Mà tôi đã bị Tiên đế ngoại vực theo dõi, nên ông ấy dùng cách chia cắt linh hồn và cơ thể, để tôi biến mất khỏi trái đất, thế nên Tiên đế ngoại vực mới không có cách nào bắt giữ khí tức của tôi.”  

Tô Ma tiếp tục nói: “Tuy nhiên, ông ấy cũng lưu lại một câu, ông ấy đã bố trí rất nhiều, chỉ cần chờ sự thay đổi của cổ võ mở ra, tay của Tiên đế ngoại vực không thể xâm nhập vào trái đất được, đến lúc đó, tôi tự nhiên có thể trọng sinh.”  

“Hiện tại, cổ võ đã bắt đầu thay đổi rồi, tôi không cần phải kiêng dè gì nữa, có thể quang minh chính đại xuất hiện.” Tô Ma nói.  

“Đại nhân vật Thông Thiên mà ông nói, là ai, tên là gì?” Tô Thương vội vàng hỏi.  

“Không biết.”  

Tô Ma lắc đầu, chăm chú nhìn Tô Thương, hỏi ngược lại: “Cậu có tháp Hư Không, mà tháp Hư Không lại là chí bảo của ông ấy, chẳng lẽ cậu không quen ông ấy ư?”  

Quả nhiên!  

Đại nhân vật Thông Thiên năm đó chính là mình!  

Nghe được câu trả lời của Tô Ma, Tô Thương xác định suy đoán trong từ trước tới nay.  

Hơn một trăm năm trước, anh ấy chắc chắn đã từng đến trái đất.  

Chỉ là vì sao, trong đầu anh ấy lại không có đoạn ký ức kia, năm đó đã xảy ra chuyện gì?  

“Tô Thương, có vài vấn đề không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ nữa, không bao lâu sau, rất nhiều bí ẩn đều sẽ hé lộ chân tướng thôi.”  

Lúc này, Tô Ma nhàn nhạt nói: “Lâm Uyên kia đã bị tôi cắn nuốt, hoàn toàn biến mất, cậu không cần lo lắng, tôi phải đi đây, trái đất đại biến sắp tới rồi, tôi cần phải khôi phục thực lực.”  

“Ông định khôi phục thế nào, lại định tàn sát sinh linh sao?” Tô Thương hỏi.  

“Đương nhiên không phải.”  

Tô Ma lắc đầu, rồi nói: “Vị đại nhân vật Thông Thiên kia đã để lại phương pháp cho tôi, cứ luyện từ đó vậy.”  

Nói xong, Tô Ma ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài một hơi nói: “Ai, trận pháp phòng ngự bảo hộ bên ngoài trái đất tuy do thiên nhiên hình thành, nhưng lại yêu cầu năng lượng vô tận mới có thể mở ra.”  

“Người tu chân cùng thời đại với tôi, hầu hết đều không khuất phục trước Tiên đế ngoại vực, nhảy vào đại trận thiên nhiên, bổ sung năng lượng cho đại trận, hy vọng có thể mượn nó ngăn Tiên đế ngoại vực lại.”  

“Nhưng tôi lại ích kỷ, chỉ nghĩ cho chính mình, mang theo người nhà đi ở ẩn, tham sống sợ chết, không cung cấp năng lượng cho đại trận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.