Chương trước
Chương sau
Vô Cơ thấy vậy, liền khuyên nhủ: “Thí chủ Phú Quý, xin bớt nóng giận, anh tên Phú Quý, về sau nhất định sẽ có rất nhiều vinh hoa phú quý, không cần phải xoắn xuýt ra mặt như vậy đâu.”   

“Vinh hoa phú quý cái con khỉ ý, tôi đây không nhịn nổi, thỉ khoe khoang một chút thôi.” Vương Phú Quý vẫn hùng hổ như vậy.  



Vô Cơ vẫn muốn thuyết phục Vương Phú Quý, nhưng lúc này, Trương Mộ Cổ đột nhiên nói ra: “Phật tử, khoảng thời gian trước, chúng ta đã từng đấu với nhau, tôi từng chèn ép anh, nhưng tôi biết, lúc đó anh đã hạ thủ lưu tình với tôi rồi, hơn nữa ba năm chưa từng tu luyện, hay là bây giờ chúng ta giao đấu, so tài với nhau một chút được không?”   

“Anh Mộ Cổ, giữa các anh có cái gì tốt để so tài thế."  



Thạch Cửu Thiên đứng bên cạnh nghiêm túc nói: “Phật tử Vô Cơ yếu như vậy, đoán là một ngón tay của anh, cũng có thể đánh cho anh ta quỳ sụp xuống mặt đất rồi đấy, đừng đấu nữa, lãng phí thời gian lắm.”   

“Ha ha, cơm nước no nê, dù sao cũng nhàn rỗi mà, toàn là các thiên tài không dễ bị ức hiếp gì, đấu với nhau không phải sảng khoái hơn à.”   

Trương Mộ Cổ đắc ý nói: “Phật tử, anh yên tâm, tôi sẽ dùng một đầu ngón tay để  đánh với anh, dùng nhiều hơn một ngón tay, thì coi như là tôi thua.”   

“A Di Đà Phật, bần tăng... CMN!”   

Phật tử Vô Cơ vốn định nói mấy câu đàng hoàng tử tế, nhưng cuối cùng mấy lời nói được thốt lên, lại trở thành câu nói thô tục.   

Ơ Kìa?   

Phật tử của núi Bồ Đề, thế mà lại mở miệng ta chửi tục, cảnh này thật là kì lạ, bỗng nhiên lại thu hút được sự chú ý của mọi người.”  

“Cái đó, thí chủ Mộ Cổ, tôi không có ý đó, ý tôi muốn nói là, tôi… Tập luyện ông nội anh… Không không không, tôi muốn nói là…. A Di Đà Phật.”  

Phật tử Vô Cơ phát hiện mình sắp không bào chữa được, liền vội chắp tay trước ngực, im miệng không nói nữa.   

“Ha ha, mọi người đều nói Phật tử Vô Cơ hoàn tục được ba năm, có một thời gian hút thuốc uống rượu uốn tóc, tất cả mọi thứ đều rất bóng bẩy, lúc trước tôi còn không tin, nhưng bây giờ nghe được những lời vừa nãy, tôi đã tin rồi đấy.”   

“Rất khó để tưởng tượng Phật tử ngồi ở hàng ghế dài trong quán bar, bắt chéo hai chân, miệng ngậm điếu thuốc, rồi còn ôm mấy em gái ăn mặc sexy vào trong ngực đấy.”    

“Được, tôi thừa nhận Phật tử chửi mắng người khác là không đúng, nhưng tôi lại  rất thoải mái, đáng mắng mà, ai có thể đánh hai người bọn họ một trận mới được.”  

“Thạch Cửu Thiên và Trương Mộ Cổ đã đặt chân đến cảnh giới võ tôn, ai mà đánh được chứ.”   

...  

Lúc này.  

Tô Thương cười cười, không tham gia vào chủ đề nói chuyện này, mà lặng lẽ đưa Thiên Sơn Tuyết đi.  

Hai người cùng đi ra bên ngoài cổ trấn, nơi này khá là vắng vẻ, cơn gió khẽ thổi nhẹ qua từng phiến lá cây, phát ra tiếng kêu xoạt xoạt, tiếng con trùng thì không ngừng kêu to.   

Hai người Tô Thương và Thiên Sơn Tuyết, đứng dưới gốc cây cổ thụ, rồi dựa vào gần nhau.  

“Tô Thương, hôm nay lúc anh dùng sức mạnh để giết Nam Cung Dận, có thể điều động sức lực nó tùy lúc sao?”   

“Không được.”  

Tô Thương lắc đầu, nói cụ thể hơn: “ Khi đó anh mở Ngũ Hành Liên Hoàn Trận của núi  Võ Đang, cho nên mới có được thực lực mạnh như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.