Chương trước
Chương sau
Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó nói tiếp:"Được, giờ không nói nhiều nữa, cơ hội một bước lên trời thứ 7 này, tặng cho dì."  

"Đợi đã."  



Dì Phù lắc đầu nói: "Thiếu gia, tôi không cần, cậu đưa cho người khác đi."  

"Không cần? vì sao?"  



"Có lẽ cậu không biết, ông cố cậu là sư phụ của tôi, năm đó ông ấy thu nhập tất cả 10 đệ tử, Tây Môn Phong Vân chiếm núi Côn Luân bây giờ, chính là đại đệ tử, là sư huynh của tôi."  

Dì Phù nói: "Đáng tiếc, Tây Môn Phong Vân lòng lang dạ thú, phản bội sư phụ, phản bội nhà họ Tô."  

"Aiya, những chuyện này không nhắc đến cũng được, tóm lại cậu phải biết, ông cố cậu là sư phụ của tôi, tôi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ông ấy, tin tưởng chắc chắn rằng người sẽ thắng trời."  

Dì Phù tự tin nói: "Tự bản thân tôi có thể đạt đến cảnh giới Võ Tôn, cần gì phải mượn nhờ ngoại lực chứ?"  

"Vậy được rồi."  

Tô Thương nhìn ra được, dì Phù là nghiêm túc, vì thế không tiếp tục nữa.  

Cậu định không muốn?  

Không muốn tặng cho tôi à?  

Vương Trọng Vân cách đó không xa, nghe được cuộc nói chuyện của dì Phù và Tô Thương, xém chút nữa nhịn không được mà trực tiếp mở miệng.  

"Gần như được rồi, Tô thiếu gia có lẽ sẽ đem cái tên thứ 7 đó cho Thiên Niên Sát, sau đó sẽ đến lượt mình, dù sao vừa rồi mình cũng hết lòng bảo vệ mà."  

Vương Trọng Vân vuốt vuốt sợi râu, cố giả vờ trấn tĩnh, mặc dù trong lòng vội vàng nhịn không nổi, bên ngoài lại tỏ ra như sóng yên biển lặng.  

"Tô Thương, xin chào, ông là Thiên Niên Sát, là ông nội của Thiên Sơn Tuyết." Lúc này, Thiên Niên Sát chủ động chào hỏi Tô Thương.  

"Xin chào, trước đó cháu có nghe qua Thiên Sơn Tuyết nhắc đến ông, ngưỡng mộ đã lâu." Tô Thương mỉm cười chào hỏi.  

Vị này là ông nội của Tuyết Nhi, là người thân của mình, chắc chắn không thể lạnh lùng được.  

"Ha ha, cái gì mà ngưỡng mộ, chỉ là hư danh mà thôi."   

Thiên Niên Sát khoát khoát tay tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực tế thì trong lòng lại hết sức đắc ý.  

"Quan hệ của ông với Tuyết Nhi, chắc hẳn cậu cũng biết, nên cũng gọi ông là ông nội đi."  

Lúc này, ánh mắt Tô Thương, nhìn vào chí bảo trong tay của Thiên Niên Sát, hai mắt lập tức tỏa sáng, sau đó nói: "Ông nội Thiên, chí bảo trong tay ông, cháu rất cần, có thể đưa cho cháu hay không?"  

"Cháu biết lần đầu gặp mặt, mà đã đưa ra yêu cầu như vậy, thật không thích hợp, nhưng cháu thật sự cần nó như vậy là do tình thế bắt buộc mà thôi."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.