Vương Phú Quý thấy vậy, nhất thời không vui, nói: "Tô đại thiếu gia, anh thật vong ơn bội nghĩa, kẻ bội bạc, không coi nghĩa khí ra gì!"
"Đùa gì vậy hả?" Tô Thương nghi ngờ nói.
"Anh còn giả vờ nữa hả?"
Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô đại thiếu gia, anh tính toán kỹ thử xem, hai chúng ta quen nhau bao lâu rồi."
"21 năm 21 năm ròng rã, chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chúng ta xem nhau như hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã!"
"Tôi với anh trải qua biết bao nhiêu sương gió, anh cô đơn lạnh lẽo cả ngày lẫn đêm, không phải đều do tôi luôn bên cạnh anh hay sao?"
"Bây giờ anh ngầu rồi ha, trở thành minh chủ giới luyện võ, mở ra biến đổi giới luyện võ, có được quyền quyết định cao như vậy, chỉ một suy nghĩ trong đầu liền khiến người ta một bước lên trời, kết quả là thế này đây, anh lại không thèm để ý đến chuyện lấy nó cho tôi."
Nói đến đây, Vương Phú Quý trở nên ấm ức, mặt mũi đầy u ám nói: "Anh là một tên đàn ông thối tha không có lương tâm, không có chút nào nhớ tình cảm cũ hết."
"Chẳng lẽ anh đã quên những năm đó, chúng ta cùng đi qua hộp đêm, cùng hát chung một chỗ hay sao?"
"Chẳng lẽ anh đã quên những năm đó, chúng ta cùng đi qua quán bar, từng gọi mấy em kỹ thuật viên cùng một nơi hay sao?"
"Quên rồi, anh đã quên hết rồi!"
Nói xong lời cuối cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200464/chuong-1418.html