Chương trước
Chương sau
Giải quyết mấy người Đông Phương Diệu, ánh mắt Tây Lạc Diệp dừng lại trên người Nam Cung Dận, phát hiện ra đối phương đã tiến đến cảnh giới giả đan rồi, nên không tiến lên phía trước nữa.    

“Cảnh giới giả đan à!”  



Tây Lạc Diệp lắc đầu gượng cười, thể hiện ra sự kiêng dè, tự lẩm bẩm: “Không ngờ lão già Nam Cung Dận này, lại tiến vào cảnh giới giả đan rồi, ôi, Tô Thương, chuyện hôm nay, thì phải xem vào số phận của cậu vậy.”   

“Cha, cảnh giới giả đan rất khó để đặt chân tới à, tại sao cha không đặt chân đến  cảnh giới này?” Tây Phương Sáng đứng bên cạnh tò mò hỏi.   



“Điều này thì phải xem tình huống đã.”  

Tây Lạc Diệp thành thực đáp lại: “Đặt chân đến trúc cơ đỉnh phong nhiều năm, căn cơ vững chắc, thì có thể đột phá đến cảnh giới kết đan rồi ạ.”  

“Chẳng qua mọi người đều biết, cảnh giới kết đan cảnh sẽ bị mấy mấy cái không rõ ràng quấy nhiễu, đau đầu đến nỗi không muốn sống nữa, chỉ có bước vào tinh không cổ lộ của Côn Luân, để rời khỏi trái đất, mới có thể tránh những thứ không rõ ràng đó quấy nhiễu.”   

“Nhưng điểm cuối của Tinh Không Cổ Lộ, rốt cuộc là gì, thì không ai biết được, bởi vậy, thông thường là người tu chân ở trái đất, dường như không có người muốn đặt chân đến Tinh Không Cổ, chính là vì nguyên nhân này, rất nhiều người tu chân cảnh giới kết đan có thể, cố chấp đạt được các cảnh giới, nhưng lại không muốn kết đan.”   

Tây Lạc Diệp tiếp tục nói: “Nam Cung Dận, chính là một trong số đó, ông ta ở cảnh giới trúc cơ đỉnh phong nhiều năm, có thể kết đan từ lâu rồi, nhưng cuối cùng lại không dám.”   

“Còn về cảnh giới giả đan, thì cần phải có một ngoại lực, đánh vỡ Kim Đan, đương nhiên, nếu như bản thân đủ mạnh, tâm địa độc ác, thì chính mình cũng có thể đánh vỡ được Kim Đan.”  

“Nhưng điều này vô cùng khó, cho nên bình thường cũng phải cần một người hỗ trợ có một thực lực vô cùng lớn mạnh.”   

Tây Lạc Diệp nói tiếp: “Trừ cái đó ra, còn cần một lượng lớn của cải, ví dụ như linh thạch, dược liệu, tất cả những thứ chứa đựng linh khí.”   

“Không có một lượng lớn của cải, sau khi Kim Đan vỡ vụn, Nam Cung Dận chắc chắn phải chết.”  

Tây Lạc Diệp thản nhiên nói: “Dựa vào thực lực nhà họ Nam Cung, hai điều kiện này đương nhiên toàn có thể thỏa mãn, ông ta đặt chân đến cảnh giới giả đan, cũng hợp tình hợp lý.”  

“Nếu không phải lão tổ tông nhà họ Tây chúng ta biến mất hai mươi năm, thì cha cũng đặt chân đến cảnh giới kết đan từ lâu rồi, ngoại trừ lão tổ tông ra, thì nhà họ Tây không có ai có thể thay cha đánh vỡ Kim Đan được.” Tây Lạc Diệp nói.   

“Cảnh giới giả đan mạnh như vậy, nếu như bồi dưỡng mấy tên giả đan nhiều một chút, chẳng phải có thể thống nhất được cổ tộc rồi sao?” Tây Phương Sáng hỏi dò.    

“Con nghĩ nhiều rồi, cho dù nhà họ Tây tích trữ của cải nhiều năm, nhiều lắm chỉ có thể tạo ra được bốn năm tên giả đan thôi.”  

Tây Lạc Diệp gượng cười nói: “Huống hồ, con cho rằng các cổ tộc khác, không có cảnh giới giả đan sao?”   

“Thì ra là thế.”  

Tây Phương Sáng khẽ gật đầu như đã hiểu.  

...  

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.  

Giờ phút này..  

Thấy chỉ còn mấy giây cuối cùng nữa, trong lòng Nam Cung Dận vô cùng lo lắng, rốt cuộc có bắt được Thạch Hạo Hãn không đây.  

Lúc này Thạch Hạo Hãn, nằm rạp trên mặt đất, không đứng dậy nổi nữa, đôi mắt hơi khép lại, lộ ra vẻ cạn kiệt sức lực vô cùng, ông ta sắp ở ranh giới của cái chết rồi.  

“Thạch Hạo Hãn, ông làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi muốn ông phải chết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.