Chương trước
Chương sau
Về phần Thiên Sơn Tuyết, may đã nhờ vào sức mạnh của núi Cửu Phong cho nên trong thời gian ngắn cũng đã đạt được cảnh giới võ thần lục địa.  

Nhưng cho dù là như vậy thì cô ấy vẫn cũng không chịu được đòn tấn công của Nam Cung Dận, cũng bị đánh bay đi, phun ra một ngụm máu.  



Ầm!  

Ầm!  



Ầm!  

Trương Thiên Lôi thấy vậy, liền xách cái trống da thú lên, đánh liên tục vào mặt trống, phóng xuất ra những đợt sóng âm thanh khủng khiếp.  

Nhưng đáng tiếc, cũng không hề gây ra bất kì tổn hại gì cho Nam Cung Dận, ngược lại ông ta còn bị Nam Cung Dận đánh cho nhừ tử.  

Từ Thiện sư thái của núi Nga Mi, Từ Ngọc Phong của núi Phú Xuân, một người là võ thần lục địa đỉnh phong, một người là võ thần lục địa hậu kỳ.  

Loại thực lực này, hầu như là những cao thủ có lực chiến đấu đỉnh cấp ở trong giới luyện võ rồi, nhưng khi đối mặt với Nam Cung Dận, căn bản không đáng để nhắc tới, cả hai đều bị đánh cho ngã sấp mặt xuống đất.  

"Mấy người không ngăn cản được tôi đâu!"  

"Gần 100 năm này, thập đại cổ tộc bị cấm túc, không được ra ngoài, điều này đã làm giảm việc khai thác các ngọn núi nổi tiếng, mấy người không cần phải cống nạp các tài nguyên tu luyện cho chúng tôi."  

Nam Cung Dận nhìn đám người bị mình đánh ngã dưới đất, đắc ý nói: "Bởi vậy, cả giới luyện võ, không ngừng có võ thần lục địa được sinh ra, nhưng như thế thì sao chứ?"  

"Sự chênh lệch giữa giới luyện võ và cổ tộc căn bản không phải chỉ 100 năm thôi thì đã có thể bù đắp được."  

"Bây giờ lệnh cấm túc cổ tộc đã được giải trừ, mấy người chỉ cần thần phục cổ tộc là được rồi, hà tất phải khởi động cải biến giới luyện võ làm gì chứ?"  

Nam Cung Dận cười nhạo nói: "Muốn đứng ngang hàng với thập đại cổ tộc sao? Ha ha, giới luyện võ của mấy người còn chưa xứng đâu!"  

"Hệ thống luyện võ, vĩnh viễn chỉ là hệ thống cấp thấp mà thôi, khó mà với tới được đẳng cấp ưu tú, thanh nhã!"  

"A Di Đà Phật."  

Lúc này, trụ trì Viên Thông liền đứng ra, chắp tay trước ngực nói: " Nam Cung thí chủ, lời ấy sai rồi, hệ thống tu luyện trước nay không hề phân cao thấp, hệ thống tu chân cũng không phải là hệ thống tài trí hơn người."  

Trụ trì Viên Thông là cảnh giới võ thần đỉnh phong, ông ta biết đám người của mình, cho dù là có liên thủ lại với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Nam Cung Dận.  

Cho nên, vừa rồi ông ta không ra tay, chỉ đứng ở một bên, tìm cơ hội kéo dài thời gian.  

Tô Thương nói rồi, chỉ cần bảy phút thôi, bây giờ đã hai phút trôi qua rồi.  

Chỉ cần có thể kéo dài thời gian với Nam Cung Dận thì có thể khởi động cải biến giới luyện võ rồi, đến lúc đó, mình chắc hẳn sẽ có thể đặt chân lên một cảnh giới mới, Nam Cung Dận thì có thể tính là cái gì chứ?  

"Ha ha, tên lừa đầu trọc nhà ông, ngược lại rất là thông minh đấy."  

Nam Cung Dận cười đùa nói: "Nhưng mà, tôi cũng không ngốc, tôi không thèm ở đây tranh luận với ông!"  

Vừa dứt lời, Nam Cung Dận liền trực tiếp ra tay.  

Trụ trì Viên Thông thấy vậy, trong chốc lát có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn dùng đến thủ đoạn mạnh nhất của mình.  

Vù!  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.