Chương trước
Chương sau
Vương Trọng Vân cũng không tin Tô Thương có đủ năng lực đế đối phó được với thanh niên của thập đại cổ tộc, sở dĩ ông ta đáp ứng để Tô Thương thử một lần, cũng là hành động bất đắc dĩ mà thôi.  

Nhưng bây giờ, không biết tại sao, Vương Trọng Vân lại tràn đầy lòng tin đối với Tô Thương.   



"Có khí phách, Tô Thương, tương lai của giới luyện võ, giao cho cậu vậy, nhưng cầu mong cho cậu đừng để tôi thất vọng!" Vương Trọng Vân nghiêm mặt nói.  



"Ha ha ha."  

Lúc này, ở phía trên cao kia, Tây Môn Phong Vân cười nhạo nói: "Nực cười mà, môn chủ Vương, ông hồ đồ thật rồi sao?"  

"Tô Thương còn chưa phải là trúc cơ, chẳng qua chỉ là luyện khí tầng chín mà thôi, nhưng những thanh niên Cổ Tộc đó, đã sớm đặt chân lên trúc cơ, thậm chí còn có trúc cơ hậu kỳ."  

Tây Môn Phong Vân cười đùa nói: "Ông trông mong cậu ta sẽ đánh bại mười tên thanh niên Cổ Tộc sao? Suy nghĩ hão huyền quá!"  

"Đừng nói mười tên thanh niên Cổ Tộc, cho dù là bất kỳ người nào trong đó, cũng đều có thể nhẹ nhàng mà đè bẹp được Tô Thương, tuyệt không loại khả năng thứ hai!"  

Tây Môn Phong Vân nói thêm: "Cho dù Tô Thương trúc cơ thành công, thì kết quả cũng giống như nhau mà thôi!"  

"Tây Môn Phong Vân, ông châm chọc gì chứ?"  

Thạch Hạo Hãn thấy vậy, trầm giọng nói: "Ý tứ của Cổ Tộc, ông cũng nghe thấy rồi, nếu như không so tài, thì bọn họ sẽ xông vào núi Võ Đang."  

"30 tên Trúc Cơ đỉnh phong, Tây Môn Phong Vân, ông có thể đối phó được mấy tên chứ hả?" Thạch Hạo Hãn tức giận nói.  

"Tôi sẽ không ra tay, không phải tôi đã nói rồi sao, hôm nay tôi phụ trách xem kịch mà thôi." Tây Môn Phong Vân khẽ cười nói.  

"Hừ, xem kịch thì lo mà ngậm miệng lại!" Thạch Hạo Hãn giọng điệu lạnh lùng nói.  

"Thạch Hạo Hãn, hệ thống cổ võ đừng mơ sẽ được cải biến nữa đi, nó vĩnh viễn cũng sẽ bị hệ thống tu chân trấn áp, tôi xem ông còn có thể phách lối tới khi nào." Tây Môn Phong Vân vừa cười vừa nói, sau đó thì ông ta cũng ngậm miệng lại, không nói thêm điều gì nữa.  

Là một người tu chân, cho nên ông ta chính là không hy vọng nhìn thấy giới luyện võ biến đổi nhất.  

Nếu như giới luyện võ đều cường mạnh rồi, vậy thì mình cực cực khổ khổ từ luyện võ chuyển thành tu chân, chẳng phải là toi công rồi sao?  

Cho nên, Tây Môn Phong Vân mới lười nhác quản những việc này, dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ cho giới luyện võ và thập đại cổ tộc tranh giành với nhau.  

Nhưng mà.  

Tây Môn Phong Vân hiểu rất rõ, giới luyện võ căn bản không có tư cách để tranh giành với thập đại cổ tộc, đúng như ông ta nói, cục diện chỉ có một khả năng mà thôi.  

"Tô thiếu gia, nhà họ Trương ở thành Phượng Dương tin tưởng cậu, cậu cứ đi đi, mặc kệ kết quả như thế nào, chúng tôi đều không trách cậu." Lúc này, Trương Thiên Lôi bên cạnh nói.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.