Tô Thương nói tiếp: "Thứ này nghe thì rất dọa người, kỳ thật cũng không bằng khế ước linh hồn, so với khế ước linh hồn mà nói, loại này chẳng khác nào thứ bỏ đi cả."
"Chắc hẳn vừa rồi, thời điểm thanh trừ độc tố này, tác động đến chú sinh tử, dẫn đến chú sinh tử phát tác, các ông mới thống khổ không thể tả được như vậy." Tô Thương nói thêm.
"Tô thiếu gia, cậu chủ...cậu chủ có thể giải sao?" Đoàn Khánh Minh thăm dò hỏi, đã đổi xưng hô với Tô Thương thành cậu chủ rồi.
"Có thể, có điều..."
Tô Thương dừng một chút, nhìn thoáng qua thời gian, thoáng có chút khó xử.
Bây giờ là quá nửa đêm rồi, nếu như đi máy bay trở lại, sẽ không chậm trễ trận đấu ngày mai.
Nhưng nếu ở lại để hóa giải chú sinh tử cho năm anh em nhà họ Đoàn, tất nhiên phải trì hoãn một khoảng thời gian rất dài, chỉ sợ ngày mai không có cách nào mà trở lại đó được.
Nhưng nếu như không hóa giải chú sinh tử cho năm anh em nhà họ Đoàn, năm người bọn họ sẽ nhận hết tra tấn, cuối cùng cũng thống khổ mà chết.
"Ai ya, thôi."
Tô Thương nhìn về phía năm anh em nhà họ Đoàn đang nằm dưới đất kêu than, thở dài một hơi mà nói: "Cuối cùng vì cái chú sinh tử này, là tôi sơ suất rồi, ngay từ đầu không phát hiện ra, mới khiến các ông đối mặt với nguy hiểm."
"Hơn nữa, bây giờ các ông đã phục tùng tôi, là thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200357/chuong-1311.html