Chương trước
Chương sau


"Tôi...tôi nói chính là sự thật!" Nghe nói như thế, Từ Ngọc Phong rõ ràng có chút không vững tâm, không đủ quyết tâm nữa.  

"Sự thật?"  



Lâm Uyên cười lạnh nói: "Hôm nay giữa sân còn có người, chức hẳn Từ cư sĩ cũng biết, Tô Thương là đời sau của nhà họ Tô và người hộ vệ cậu ấy, mà người hộ vệ này không đơn giản nha, tôi nghe nói có thể phân cao thấp với Tây Môn Phong Vân đó, ha ha, nói như thế, hai người chúng ta, có liên thủ lại cũng không làm gì được Tô Thương, cậu ta tuyệt đối có quyền lên tiếng."  

"Ha là thế này đi, hôm nay để cậu ấy chứng kiến, ông nói chuyện năm đó ra, để bạn nhỏ Tô Thương phân xử thử xem, để xem rốt cuộc tôi có nên hạ độc ông hay không?"  



"Cậu ta?"  

Từ Ngọc Phong nhìn thoáng qua Tô Thương, sau đó ra hiệu gật đầu với Tô Thương, giọng điệu có chút khách khí.  

Tất nhiên, ông ta sở dĩ khách khí không phải vì sợ thân phận của Tô Thương, cũng không phải vì thực lực Tô Thương, mà chính là có A Ly ở đây.  

Khi A Ly và Tây Môn Phong Vân đánh nhau, Từ Ngọc Phong ở ngay hiện trường, ông ta biết rõ A Ly rất cường đại.  

"Từ cư sĩ đúng không, tôi ngược lại là rất tò mò, năm đó ông rốt cuộc đã nói cái gì?" Lúc này, Tô Thương khẽ cười nói.  

"Tô thiếu gia."  

Từ Ngọc Phong thản nhiên nói: "Tôi nói gì không quan trọng, chắc hẳn cậu đã biết, cái tên Lâm Uyên này chính là Lão Độc Vật."  

"Hơn một trăm năm trước, ông ta từng ở cùng một chỗ với Tây Môn Phong Vân, tiến vào nhà họ Tô ở Côn Luân đánh giết, giữa các người có mối thù sâu đậm."  

Từ Ngọc Phong nói tiếp: "Mà tôi, lại không nằm trong số những người đi tiêu diệt nhà họ Tô đó."  

"Bây giờ cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, Tô thiếu gia, không bằng chúng ta liên thủ, giết Lão Độc Vật, cậu báo thù của cậu, tôi báo thù của tôi?"  

"Nghe được lắm."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nói: "Có điều nếu tôi muốn báo thù, không cần phải liên thủ với ông, mà tôi cũng nói thật cho ông nghe, hôm nay Lão Độc Vật chắc chắn phải chết, chỉ là tôi muốn biết, giữa các người đã xảy ra chuyện thú vị gì, làm sao mà ông lại không muốn nhắc lại chứ?"  

"Từ cư sĩ, ông tìm tôi báo thù, tôi không có ý kiến, chi chằng nói rõ chuyện này ra, dù sao rảnh thì cũng đang rảnh mà." Lâm Uyên cười nói.  

Từ Ngọc Phong nghe vậy, biểu lộ thoáng có chút xấu hổ, giống như không tiện mở miệng.  

"Ha ha, ông không nói, thế để tôi nói thay ông."  

Lâm Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói: "Khoảng ba mươi năm trước, tôi đang ở trạng thái đỉnh phong, cưới một người vợ, cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con."  

"Tôi cực kỳ vui vẻ, thời điểm bày tiệc đầy tháng, đã làm tiệc mời trụ cột của các ngọn núi nổi tiếng đến, trong đó có cư sĩ Từ Ngọc Phong của núi Phú Xuân."  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.