Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến thanh âm của tiếng trống da thú đinh tai nhức óc, cùng tiếng kèn Xô- na du dương.
Điều này khiến Tô Thương cùng Thiên Sơn Tuyết giật nảy mình, hai người lập tức kết thúc động tác vừa rồi.
Thiên Sơn Tuyết đứng ở bên cạnh, mặt ngọc ửng hồng, ngượng ngùng chỉnh lý tóc tai của mình.
"Ai!"
"Ai mà không có mắt như vậy, dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây!"
Tô Thương thì tức hổn hển nhìn sang, kết quả phát hiện Vương Phú Quý cùng với Trương Mộ Cổ lảo đảo đi tới.
Hai người vẫn đang trong trạng thái say rượu, chóng mặt, bước đi giống như Zombie vậy.
Vương Phú Quý ôm kèn của mình, quai hàm phình lên, thổi gọi là một cái càng hăng.
Về phần Trương Mộ Cổ, giống như lấy lại sức mình, mò tìm đến chiếc trống da thú ở trên vai mình, ra sức đánh tùng tùng.
"CMN!"
Tô Thương tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương đại thiếu gia, Trương Mộ Cổ, các người làm cái gì vậy, không nhìn thấy tôi đang lãng mạn cùng Tuyết Nhi sao?"
"Tô đại thiếu gia, chúng tôi đương nhiên thấy rồi."
Trương Mộ Cổ khiêng chiếc trống da thú, vừa cười vừa nói: "Nhưng người của xã hội thượng lưu, đều không phải thích trong những thời khắc lãng mạn sẽ thêm chút âm nhạc sao, tôi nhìn thấy rất nhiều nhà hàng Tây, đều có trình diễn âm nhạc."
"Hiếm khi gặp được thời khắc ngọt ngào của anh và chị dâu, tôi và anh Phú Quý mới tính toán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200246/chuong-1200.html