"Ồn ào quá, nhanh nhanh cút đi, hô thêm một tiếng nữa thì ông đây giết chết mày!"
Bây giờ Võ Đang cổ trấn, đã sớm chứa đầy các thiên tài võ thuật cùng với trụ cột của họ rồi, Mặc Đao đột nhiên la to lên, tất nhiên bị mọi người oán trách rồi.
"Tô Thương, mày chờ đó cho tao!"
Mặc Đao chỉ có một mình, đương nhiên không dám ngang ngược, sau khi nhìn Tô Thương nói một câu, liền xám xịt chạy đi.
...
Một bên khác.
Quán rượu nhỏ.
Tô Thương nghiện hôn quá, mãi mới chịu buông Thiên Sơn Tuyết ra, thỏa mãn mà liếm liếm môi.
Sau khi có được tự do, Thiên Sơn Tuyết vội vàng rời khỏi vòng tay Tô Thương đang ôm ấp, đứng bên cạnh sửa lại quần áo, khuôn mặt đỏ giống như trái táo chín.
"Tuyết Nhi, hôn miệng có một cái mà thôi, mà đã đỏ mặt rồi, ha ha ha, cái này không thể được rồi nha, đêm nay anh lại định làm thêm chuyện khác với em nữa đó."
Tô Thương thấy vậy, đứng lên bên cạnh Thiên Sơn Tuyết, ánh mắt có chút mê hoặc, mượn men rượu định làm chuyện xấu một lần.
"Tô Thương!"
Thiên Sơn Tuyết giận dữ nhìn Tô Thương, giọng điệu lạnh lùng nói: "Anh chơi đùa đủ chưa hả, anh căn bản là không say, còn muốn giả vờ đến khi nào hả?"
"Khụ khụ."
Tô Thương nghe nói như thế, hai mắt đột nhiên sáng lên, sờ sờ mũi lộ ra vẻ lúng túng: "Tuyết nhi, em biết rồi hả."
"Nói nhảm quá, chút chuyện nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200243/chuong-1197.html