"Đợi sau đại hội võ thuật, tôi sẽ từ núi Côn Luân bắt đầu, để các người nợ máu trả bằng máu!"
Cuối cùng, ánh mắt Tô Thương nhìn Tây Môn Phong Vân đang ngồi trên đài cao, híp mắt lại nói: "Tây Môn Phong Vân, báo với tất cả gia tộc Tây Môn các người, bao gồm cả ông, rửa sạch cổ của mình đi, đợi tôi đến!"
"Đến lúc đó, tôi sẽ để cho núi Côn Luân, được tưới bằng máu của gia tộc Tây Môn, để an ủi linh hồn của liệt tổ liệt tông nhà họ Tô!"
"Ha ha."
Tây Môn Phong Vân hoàn toàn không hoảng sợ, ngồi nghiêm chỉnh, khẽ cười nói: "Tô Thương, khí phách này của cậu, rất xứng với thân phận hậu nhân nhà họ Tô, được, sau đại hội võ thuật, tôi sẽ ở Côn Luân chờ cậu, năm đó tôi có thể giết chết nhà họ Tô, thì bây giờ cũng có thể giết chết cậu!"
"Muốn chết!"
A Ly nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, bóng dáng biến ảo, thẳng hướng Tây Môn Phong Vân.
"Hừ!"
Tây Môn Phong Vân thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên xuất thủ.
Ầm!
Trong chốc lát, nắm đấm của A Ly cùng với bàn tay của Tây Môn Phong Vân va chạm vào nhau.
Ảnh hưởng còn lại của lực chiến đấu lúc nãy, như những làn sóng lan ra bốn phía, linh khí cường hãn tàn phá hết mọi thứ xung quanh, mà không gian xung quanh đó tựa hồ như cũng bị bóp méo theo.
Sau khi hai người cùng ra tay với nhau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200219/chuong-1173.html