Chương trước
Chương sau
Tô Thương dừng một chút, anh cũng giống như người trong giới luyện võ, cũng không hề biết chuyện trụ cột nhà họ Tô vì cứu cha mà bị mất hết võ công.  

Sau vài giây im lặng, Tô Thương gật đầu nói: "Vâng, Vương môn chủ có con mắt nhìn thật chuẩn."  



"Quái lạ."  

"Ở đại hội võ thuật trăm tông phái 20 năm trước, đã từng gặp trụ cột nhà họ Tô, chính xác là một phụ nữ, có điều đã tuổi già sức yếu rồi..."  

Khuôn mặt Vương Trọng Vân tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó lại giống như nhớ ra điều gì đó, liền nói: "Trụ cột cuối cùng của nhà họ Tô, cô Phù Dung, là 1 trong số 11 người Võ thần lục địa mạnh nhất nhà họ Tô ở Côn Luân, lại tinh thông thuật dịch dung. bây giờ cũng xem như được nhìn thấy thật rồi."  



Sau đó, Vương Trọng Vân liền chắp tay khách sáo nói: "Cô Phù Dung, lão phu xin kính chào."  

Cô Phù Dung?  

Phù Dung?  

Trụ cột cuối cùng nhà họ Tô, tên gọi là Phù Dung hả, mình từ nhỏ đến lớn, sao chưa từng nghe qua tên này chứ?  

Tô Thương dừng một chút, sau đó liền nhìn về phía A Ly, hơi hơi ra hiệu, để cho cô trả lời.  

"Ừm." A Ly lập tức hiểu ra, mà gật đầu với Vương Trọng Vân.  

"Cô Phù Dung, mật các vốn là nơi bí mật của Võ Đang, người bình thường nếu không cho phép thì không được đi vào."  

Vương Trọng Vân vuốt vuốt sợ râu cười nói: "Có điều, nếu là cô Phù Dung, cái này dễ rồi."  

Ngay sau đó, Vương Trọng Vân nhìn Tô Thương, nhắc nhở: "Tô thiếu gia, hôm nay đại hội võ thuật trăm tông phái đấu trở lại, tổng cộng có 8 vòng đấu, cậu được sắp xếp ở trận thứ hai."  

"Bây giờ, trận đầu đầu tiên đang diễn ra, có lẽ cũng nhanh kết thúc thôi, cậu nhanh chóng đến đó chờ đi, để tránh chậm trễ cuộc thi." Vương Trọng Vân nói.  

"Được, cảm ơn Vương môn chủ nhắc nhở."  

Tô Thương chắp tay cảm ơn, sau đó cười nói: "Vương môn chủ, ông có tò mò nội dung trong bức thư lão môn chủ viết gì không?"  

"Tò mò, nhưng tôi không hỏi nhiều."  

Vương Trọng Vân vuốt vuốt sợi râu, cười nói: "Chuyện tôi nên biết thì sư tổ sẽ nói cho tôi biết, chuyện tôi không nên biết thì tôi không cần thiết phải tìm hiểu làm gì."  

"Sư tổ đã từng nói, bức thư này tôi không thể nhìn, nếu không có lẽ sẽ dẫn đến tổn thất tiền tài, hơn nữa lại là một khoản lớn."  

Vương Trọng Vân nói nghiêm túc: "Võ Đang chúng tôi kiếm tiền không dễ dàng đâu, phải nuôi sống nhiều người như vậy, chỉ hận không thể một đồng tiền tách làm đôi mà dùng, những chuyện rủi ro thế này thì tôi không làm."  

???  

Tô Thương nghe vậy, nhất thời tức xạm mặt lại.  

Cmn.  

Lão già Vương Dương Minh này đúng là một tên trộm gà, sợ Vương Trọng Vân lén lút xem thư, chuyển khoản cho ông ấy, thế mà còn cố ý nhắc nhở Vương Trọng Vân, bụng dạ của các đạo sĩ Võ Đang đều dã man như vậy sao?  

"Tô thiếu gia, có chút chuyện lão phu quên nói cho cậu biết, con gái của cậu Tô Du Du, hôm qua lúc tham gia đại hội võ thuật, bị thiên tài của núi Thanh Thành đánh bị thương rồi."  

Vương Trọng Vân bỗng nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, liền nói: "Tôi nghe đệ tử đến báo, Tô Du Du bị thương rất nặng, đến nay vẫn chưa tỉnh lại, chi bằng nhân lúc trận đấu đầu tiên chưa xong, cậu đi đến khách sạn Cửu Phong trước đi, để xem cô bé thế nào."  

Vù!  

Nghe nói như thế, Tô Thương nhất thời sững sờ, cả người như bị sét đánh. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.