Trung tâm cứu trợ là một cái nhà hai tầng cũ nát nhỏ, trên đó viết "Dịch vụ tình nguyện xã hội khẩn cấp", cửa có dòng người xếp hàng rất dài.
Trình Hào kéo người da đen kia, xếp phía sau đội ngũ, lúc này mới hỏi: "Ở đây phải làm sao để lĩnh đồ ăn?" Anh từ trí nhớ của Trình Cẩm Hạo biết có chỗ như thế, nhưng Trình Cẩm Hạo chưa từng đi lĩnh đồ ăn ở trung tâm cứu trợ, anh cũng không biết quy trình.
Người da đen này nhìn Trình Hào một cái, nói: "Đi vào sau đó điền một tờ đơn, có thể lĩnh đồ ăn."
"Phải điền cái gì trên tờ đơn?" Trình Hào lại hỏi.
"Số an sinh xã hội, nơi ở gì đó." Người da đen này nói: "Nếu trước kia anh đã từng lĩnh đồ ăn ở đây, sẽ không phiền phức như vậy."
Trình Hào: "..."
Trình Cẩm Hạo vẫn tính là có đầu óc, lúc rời nhà ra đi, hắn đánh một trận cùng gia đình hai vợ chồng sống nhờ kia, mang theo hộ chiếu của mình.
Nhưng hắn không có số an sinh xã hội, không có hóa đơn chi phí điện nước để chứng minh, không có rất nhiều thứ.
Tại nước Mỹ mà không có giấy căn cước, thì có thể dùng hộ chiếu, bằng lái, còn có số an sinh xã hội để chứng minh thân phận của mình, thời đại này số an sinh xã hội không bắt đầu phổ cập từ khi còn nhỏ, rất nhiều người chưa thành niên đều không có số này... Hộ chiếu hẳn là cũng được nhỉ?
Mặc kệ có được hay không, cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nuoi-lon-ty-phu-the-gioi/2876313/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.