Chương trước
Chương sau
Chuyện bên Trình gia, Trình Hào không biết chút gì.

Trình Cẩm Hạo thật đã chết, sống sót chính là Trình Hào anh, Trình gia cũng bị anh đặt sang một bên theo bản năng.

Lúc này, Trình Hào đang cao hứng một chuyện —— lần này anh lại kiếm lời không ít!

Lần trước anh đánh hai trận, có tiếng tăm, lần này thi đấu không chỉ có không ít người đặt cược, còn có người cho anh tiền thưởng, vì vậy sau một cuộc tranh tài, tổng cộng kiếm lời 120 đồng, tương đương với số tiền Lâm Vũ Tầm tích trữ hiện tại.

Đem tiền bỏ vào trong túi, tâm tình Trình Hào tốt cực kỳ.

Lâm Vũ Tầm nhìn Trình Hào, tâm tình lại đặc biệt phức tạp.

Trình Hào nói, cậu nghe lọt, cậu biết mình không có lý do gì ngăn cản Trình Hào đi đánh quyền, nhưng đồng thời cậu cũng ý thức được một chuyện, đó chính là Trình Hào, thật sự rất tốt rất tốt.

Trình Hào luôn luôn suy nghĩ vì cậu cùng Danny.

Sao vận may của cậu lại tốt như thế, có thể gặp được Trình Hào.

Nhưng, cậu vẫn không muốn để cho Trình Hào đánh quyền, dù sao việc này quá nguy hiểm, nếu như cậu có thể kiếm lời rất nhiều rất nhiều tiền thì tốt rồi.

Đáng tiếc chính là, hiện tại thứ cậu có, so với thứ Trình Hào có ít hơn, cậu không có biện pháp kiếm được tiền.

Trình Hào cũng không biết suy nghĩ của Lâm Vũ Tầm, anh mang theo Lâm Vũ Tầm ra khỏi phòng nghỉ ngơi, xem thi đấu.

Nếu Lâm Vũ Tầm đã tới, vậy cũng không cần phải che đậy, còn không bằng để cho cậu tìm hiểu tình huống, cũng bớt lo lắng.

Người chung quanh đều không hiểu tiếng Trung, Trình Hào liền dùng tiếng Trung nói chuyện cùng Lâm Vũ Tầm: "Tranh tài như vậy, trên căn bản là võ sĩ quyền anh tầng thấp nhất tham gia, nhưng có thể kiếm tiền. Nếu có thể đứng đầu, như vậy thì có thể kiếm được lệ phí ra sân rất cao."

Trình Hào có hiểu biết với nghề nghiệp quyền anh ở nước Mỹ, nhưng không hiểu nhiều, cũng chỉ nói đơn giản.

Lâm Vũ Tầm nghe tất cả vào trong tai, cũng vẫn nhìn tình huống chung quanh.

Trong chốc lát, Lâm Vũ Tầm đột nhiên hỏi: "Nơi này có thể đặt cược?"

"Có thể." Trình Hào nói.

"Vậy tôi có thể đi đặt cược không?" Lâm Vũ Tầm lại hỏi.

Trình Hào thật sự không biết... Anh hỏi Carpenter.

Carpenter nói: "Tay đấm không thể đặt cược cho trận đấu của mình, nhưng trận đấu của người khác, cậu có thể đặt một chút."

Nghe Carpenter nói, Lâm Vũ Tầm suy tư, Trình Hào cũng nghĩ đến một cách kiếm tiền —— đặt cược.

Ánh mắt của anh rất khá, trên căn bản ai có thể thắng ai sẽ thua, có thể đoán được đại khái.

Nếu như vậy, mỗi lần đặt cược năm đồng mười đồng, kiếm được tiền thì rất tốt, không kiếm được tiền cũng sẽ không thiệt thòi quá nhiều.

Trình Hào nghĩ, Carpenter lại hỏi: "Trình, cậu có muốn tìm người đại diện quyền anh không?"

Ở nước Mỹ, có rất nhiều tổ chức đem quyền anh biến thành một môn thể thao có lợi nhuận.

Để có thể kiếm nhiều tiền hơn, những tổ chức này ký chính thức với võ sĩ, sau đó để bọn họ đi thi đấu, lấy lệ phí ra sân, thậm chí tự bọn họ sẽ tổ chức một ít thi đấu —— chỉ cần chọn xong sân bãi mời tay đấm tốt, là có thể bắt đầu bán vé rồi!

Ở tình huống như vậy, nếu có thể nuôi dưỡng được một tay đấm lợi hại, coi họ thành ngôi sao thể dục, vậy thật sự có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền!

Hình thức hoạt động này, kỳ thực khá giống vòng giải trí, mà người đại diện quyền anh, cùng người đại diện cho minh tinh trong vòng giải trí không khác nhau lắm.

"Tôi đương nhiên muốn người đại diện quyền anh... Nhưng có người muốn tôi sao?" Trình Hào hỏi.

"Đương nhiên, cậu rất tuyệt, hơn nữa rất trẻ trung." Carpenter nói: "Tôi cũng rất yêu quý cậu, nếu như cậu nguyện ý, tôi có thể làm người đại diện quyền anh của cậu."

"Anh?" Trình Hào giật mình nhìn Carpenter.

Carpenter nói: "Đúng, tôi. Rất nhiều năm trước, tôi vẫn luôn là dựa vào quyền anh kiếm tiền, nhưng bây giờ trạng thái thân thể của tôi đã không còn tốt như vậy, sau này tôi muốn chuyển chức, làm một người đại diện quyền anh. Nếu như cậu đồng ý tối, tôi nhất định sẽ bồi dưỡng cậu thành một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp."

"Tôi cần tiền." Trình Hào nói. Đánh quyền kiếm được rất kiếm tiền, mà không phải mỗi một vận động viên quyền anh đều có thể kiếm tiền, rất nhiều vận động viên quyền anh mới vừa vào nghề không chỉ không kiếm được tiền, muốn tham gia một số tổ chức thi đấu quyền anh, còn phải đóng tiền...

Chính bởi vì như vậy, một ít người đại diện quyền anh sau khi ký với tay đấm, lúc mới bắt đầu không cho tay đấm tiền, đặc biệt là những tay đấm nhỏ tuổi.

"Tôi có thể dẫn cậu đi tham gia thi đấu, lệ phí ra sân chúng ta chia một nửa." Carpenter nói: "Cậu cũng có thể tiếp tục ở đây tham gia thi đấu, tiền kiếm được thuộc về cậu."

"Tôi suy nghĩ một chút." Trình Hào nói.



Carpenter đồng ý.

Nói chuyện với Carpenter xong, thời gian đã không còn sớm, mấy trận quyền anh cũng đánh hòm hòm, Trình Hào liền mang theo Lâm Vũ Tầm rời khỏi quán bar.

Lúc cùng Lâm Vũ Tầm xem so tài, có khán giả chạy tới, đưa cho Trình Hào một ít đồ ăn, Trình Hào đều ăn, trên đường trở về cũng không cần phải mua đồ ăn khác.

Lúc bọn họ về đến nhà, Danny đã ngủ.

Hai người rón rén lên giường, cùng ngủ.

Hôm sau, Trình Hào nghe phía bên ngoài có âm thanh mới tỉnh lại, sau đó liền phát hiện Lâm Vũ Tầm đang nấu cơm.

Lâm Vũ Tầm bỏ trứng gà và nước vào trong bột mì, tráng thành bánh trứng gà, lại dùng xúc xích xào một đĩa cà rốt, sau đó đun nước luộc súp lơ.

Lúc ăn điểm tâm, Trình Hào chú ý thấy Lâm Vũ Tầm thoạt nhìn mệt mỏi, sợ là tối hôm qua ngủ không ngon, đồng thời, anh cũng nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, sao cậu biết tôi đánh quyền chỗ lão George?"

Ngày hôm qua Lâm Vũ Tầm xuất hiện quá đột ngột, Trình Hào chỉ mới nghĩ làm sao để thuyết phục Lâm Vũ Tầm, quên hỏi Lâm Vũ Tầm là làm sao biết anh đang đánh quyền.

Lâm Vũ Tầm hơi cứng người, qua chốc lát mới nói: "Tôi biết nơi đó có người đánh quyền, nhìn đến anh bị thương thì có chút hoài nghi... Hơn nữa tôi vừa tới, bọn họ liền cảm thấy tôi là em trai anh, cho tôi vào."

Trình Hào không hoài nghi.

Chuyện trong quán bar lão George có thể đánh quyền, nếu Chester biết, Lâm Vũ Tầm đương nhiên cũng có thể biết.

Trình Hào nói: "Chúng ta nhanh chóng làm xong công việc của cậu đi, sau đó buổi chiều cậu ngủ một giấc."

"Anh không cần đi, tôi làm một mình là được." Ngay lập tức Lâm Vũ Tầm nói: "Anh đã rất mệt mỏi!"

"Nếu tôi không đi, nói không chừng rất muộn cậu mới có thể làm xong việc." Trình Hào nói: "Đi thôi!"

Trình Hào ôm Danny, kéo Lâm Vũ Tầm đi.

Anh dự định mấy ngày nữa, chờ mình có thêm chút tiền, liền không để Lâm Vũ Tầm làm việc nữa, bổ sung bài bài tập, sau đó sẽ tìm một trường học tốt chút cho Lâm Vũ Tầm đi học.

Về phần hiện tại... Công việc của anh không ổn định, để cho Lâm Vũ Tầm làm thêm một thời gian nữa cũng được.

Trên đường ba người đi ra cửa làm việc, đụng phải Chester.

Nhưng Chester nhìn thấy bọn họ từ xa xa, liền chạy như một làn khói.

Trình Hào thấy thế rất hài lòng ——anh dạy dỗ người này mấy lần, cuối cùng cũng coi như người này không dám tới trêu chọc bọn họ nữa!

Nhưng mà anh không biết, người Chester sợ kỳ thực không phải anh, mà là Lâm Vũ Tầm.

Người như Chester, rất biết cách nghe lời đoán ý, sau khi cậu ta ở chung với Trình Hào, liền biết Trình Hào rất đứng đắn, sẽ không lừa dối người khác, cho nên mới không sợ Trình Hào, mới nhân lúc phát hiện Trình Hào bị thương thừa dịp cháy nhà hôi của.

Cùng lắm thì bọn họ bị Trình Hào đánh một trận, không cần lo lắng.

Lâm Vũ Tầm lại không giống.

Chester nhớ tới việc xảy ra mấy ngày trước, không nhịn được run lên.

Ngày đó không biết Lâm Vũ Tầm cho cậu ta ăn thứ gì, sau khi về nhà cả người khó chịu, bị bệnh hai ngày, bây giờ còn có chút run chân!

Trêu chọc Trình Hào không sao, nhưng Lâm Vũ Tầm, nhất định không thể trêu chọc!

Loại gia hỏa âm trầm này, nói không chừng sẽ giết người!

Nếu Lâm Vũ Tầm biết suy nghĩ của Chester, nhất định sẽ cạn lời.

Ngày đó cậu cho Chester ăn một chút bột giặt quần áo, Chester vẫn chưa nuốt quá nhiều, căn bản là không dễ bị bệnh, thật ra là Chester tự doạ mình, dọa cho mình bị bệnh.

Về phần giết người, càng không đời nào. Cậu còn muốn kiếm tiền sống thật tốt, làm sao có khả năng đi giết người?

Nhưng, nếu là trước đây, nói không chừng khi cậu đang bị bức ép tàn nhẫn, thật sự sẽ động dao với người khác, khi đó cả người cậu chìm trong tuyệt vọng, làm ra chuyện gì cũng không ngạc nhiên.

Ngày này sau khi làm xong việc, Lâm Vũ Tầm đi ngủ một giấc, Trình Hào lại một mình rèn luyện ở trên ban công tầng gác.

Huấn luyện của anh chủ yếu là nhảy dây, hít đất còn có ngồi xổm xuống bật lên, trên ban công có thể làm, rất đơn giản, còn chạy bộ, chờ buổi tối đi ra ngoài chạy một vòng cũng được rồi.

Danny không nghe được âm thanh, chất lượng giấc ngủ buổi tối cực kỳ tốt, buổi chiều cũng không ngủ trưa, lúc Trình Hào huấn luyện, nó ở bên cạnh đọc sách hoặc là viết chữ, thỉnh thoảng còn cùng Trình Hào làm vận động một lần.

Đương nhiên, nó thường thường chỉ làm được mấy cái, rồi thôi.



Nói thí dụ như nhảy dây, nó bỏ ra rất nhiều công phu mới học được, mà mỗi lần nhảy một trăm liền mệt không chịu được, không tiếp tục nổi.

Lúc huấn luyện, Trình Hào rất dụng tâm, lúc nghỉ ngơi, sẽ dạy Danny một ít thứ.

Từ đơn anh có thể dạy không nhiều, nhìn Danny cầm một quyển vở mới quý trọng mà viết chữ, Trình Hào đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhận quyển vở kia, vẽ ra một con gà, một con vịt, còn có một hình người nhỏ.

Anh tiện tay vẽ vài hình đơn giản, kết quả tiện tay vẽ, lại trông rất sống động.

Phát hiện điểm này, Trình Hào sững sờ.

Dù sao anh cũng không vẽ vời... Khi còn bé trong nhà nghèo nên không học, lớn rồi ở tron đội quyền anh càng không học, trình độ vẽ vời còn dừng lại ở vườn trẻ!

Cho nên, anh có thể vẽ ra vật như vậy... Trình Hào nhìn ký ức của Trình Cẩm Hạo một chút, mới phát hiện Trình Cẩm Hạo bắt đầu học vẽ từ nhỏ, cha hắn cũng vẽ rất khá.

Đương nhiên, Trình Cẩm Hạo bắt đầu học từ nhỏ, cũng không chỉ có vẽ vời, trên thực tế, hắn còn học dương cầm, cờ vây, saxophone, tennis, bơi lội... rất nhiều kỹ năng, có thể nói là đa tài đa nghệ.

Chỉ tiếc tất cả những thứ này đối với Trình Hào mà nói, chỉ là ký ức mà thôi, trừ phi trải qua luyện tập, nếu không thì không có cách nào nắm giữ.

Nhiều nhất chính là... Trải qua mười mấy năm vẽ vời, có thể làm cho anh vẽ ra con vịt rất đẹp mà đơn giản.

Trình Hào hứng thú, liền vẽ một con heo.

Danny ở bên cạnh hưng phấn vỗ tay, vui hết sức.

Chờ Trình Hào tiếp tục lúc huấn luyện, nó còn đang vẽ vời, nhưng nó chỉ vẽ lung ta lung tung.

Trình Hào không có yêu cầu gì với Danny, mặc dù Danny vẽ lung ta lung tung, anh cũng sẽ ôm lấy Danny, dành lời khen, chờ Lâm Vũ Tầm rời giường, anh lại nói: "Chúng ta đi mua màu vẽ với cọ vẽ cho Danny đi, như vậy lúc nó nhàm chán, có thể vẽ vời."

"Màu vẽ với cọ vẽ có hơi đắt." Điều đầu tiên Lâm Vũ Tầm nghĩ tới là điểm này.

Trình Hào nói: "Cậu không thể dùng tiền cân nhắc mọi việc, điều này sẽ khiến cậu bỏ mất một vài thứ, ví dụ như cậu cảm thấy một số dụng cụ học tập rất đắt, không nỡ đi mua, cuối cùng không thể học mấy thứ nên học, không vào được đại học... Chúng ta không thể lãng phí, nhưng cũng phải tiêu đúng chỗ. Đúng rồi, tiền cho cậu."

Trình Hào nói, lấy tiền tối hôm qua đưa cho Lâm Vũ Tầm.

"Tôi còn tiền, anh không cần cho tôi." Lâm Vũ Tầm vội vàng nói.

Trình Hào nói: "Đừng, tiền để cậu cầm tương đối tốt, để tôi cầm, sơ ý một chút liền bị tôi xài hết."

Trình Hào vẫn cảm thấy không thể xài tiền bậy bạ, mà lần trước tiền mới vừa tới tay lập tức xài hết, lại làm cho anh cảm thấy hoài nghi năng lực quản lý tài sản của mình.

Suy nghĩ kỹ một chút, đời trước quả thật anh cũng không biết cách quản lý tài sản... Là một vận động viên, anh không có thời gian tiêu tiền, cũng không cần tiêu tiền.

Nếu chính anh không quản được tiền, vậy không bằng để Lâm Vũ Tầm cầm.

Sợ Lâm Vũ Tầm từ chối, Trình Hào còn nói: "Chúng ta là người một nhà, cậu nên giúp tôi quản tiền."

Lâm Vũ Tầm nghe đến ba chữ "Người một nhà", trong lòng nóng hầm hập, không còn nghĩ đến việc trả lại tiền cho Trình Hào.

Trình Hào lại nói: "Đúng rồi, tương lai cậu phải đi học, thì sẽ biết, tiền có thể càng quản càng nhiều, bởi vì cậu có thể lấy tiền đi đầu tư."

"Đầu tư?" Lâm Vũ Tầm hỏi.

"Đầu tư chính là lấy tiền mua tài sản, nói thí dụ như cổ phiếu." Trình Hào nói, liền nghĩ đến mấy công ty như Microsoft, Apple.

Nếu như có thể đầu tư vào công ty lớn như vậy, vào thời kỳ đầu của những công ty này mua cổ phiếu của bọn họ, sau này nhất định kiếm được lời!

Nhưng, hiện tại hai công ty này đều đã tồn tại, bọn họ vẫn không có tiền.

Lại qua mười năm hai mươi năm, bọn họ có tiền, thời điểm đó cổ phiếu những công ty này, chỉ sợ cũng đã không mua nổi.

Trình Hào không nghĩ tới nữa cái này, dù sao thì làm cách nào để mua cổ phiếu anh cũng không biết.

Kiếm tiền lời, còn không bằng nghĩ về phí ra sân sau anh có thể nhận được khi anh trở thành nhà vô địch, thời điểm đó còn có thể chụp quảng cáo làm đại ngôn, thậm chí làm nhân vật khách mời trong phim ảnh, đó cũng đều là tiền!

Tại nước Mỹ, ban đầu quyền anh chỉ có người da trắng chơi, sau đó lại có rất nhiều người da đen tràn vào, bởi vì người nghèo chỉ cần dám liều lại dám đánh, có thể dựa vào quyền anh thay đổi vận mệnh, nơi này rất nhiều người đi đánh quyền, giống như những người nghèo ở Kenya tuyệt vọng tập chạy đường dài.

Dĩ nhiên, bây giờ nghĩ này đó có chút xa xôi.

Trình Hào đang suy nghĩ về sự nghiệp quyền anh của mình, Lâm Vũ Tầm lại đem những gì Trình Hào nói đều ghi vào trong lòng.

Sau này cậu có thể mua nhiều tài sản, để cho tiền của Trình Hào càng ngày càng nhiều.

Nghĩ như thế, Lâm Vũ Tầm nhất thời liền có dục vọng học tập cực kỳ mãnh liệt, cậu muốn biết những tri thứ mà cậu không biết, cậu còn có suy nghĩ mãnh liệt, muốn thay đổi tất cả những thứ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.