Trình Hào không ngờ mình ngẫu nhiên gặp phải người da vàng, còn là người Hoa, tâm tình rất tốt, mà tâm tình càng tốt hơn, là người Hoa kia: "Tôi lại được nghe tiếng Trung, đã lâu lắm rồi tôi không được nghe tiếng Trung! Giọng của cậu thật là dễ nghe! Người anh em, lúc cậu nói chuyện, quả thực là còn dễ nghe hơn so với phát ngôn viên đài phát thanh!"
Trình Hào: "..." Anh vẫn cảm thấy bộ thân thể này của mình rất tuấn tú, chắc giọng nói cũng cứ như vậy đi? Nhưng bảo anh nói chuyện êm tai giống phát ngôn viên đài phát thanh, cái này hơi cường điệu quá...
Không, cũng không nhất định là khoa trương.
Trình Hào đột nhiên nghĩ đến, lúc này là năm 1980, ở rất nhiều địa phương, giáo viên còn dùng giọng địa phương dạy học sinh.
Lúc này, người có thể nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn ở Trung Quốc, e rằng không nhiều.
Mà đời trước anh sinh năm 1992, giáo viên vườn trẻ đã bắt đầu nói tiếng phổ thông với bọn anh, lúc đó để bảo đảm tất cả mọi người nói tiếng phổ thông ở tiểu học, còn có một nội quy sáng nói tiếng địa phương sẽ bị trừ điểm.
Tiếng phổ thông của anh có thể không hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối tiêu chuẩn.
"Cậu đến du học hả? bây giờ lại có du học sinh mới tới à? Cậu ở thành phố này, là học chung một trường đại học với tôi nhỉ?" Thanh niên đeo kính càng kích động, vừa nói chuyện, vừa lấy bút ra, ghi lại gì đó trên vở của mình.
"Tôi không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nuoi-lon-ty-phu-the-gioi/2876244/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.