Chương trước
Chương sau
Ngày mùng 2 tháng 2, lão George xuất phát, đi tới thành phố Lâm Vũ Tầm ở, khi xuất phát, hắn mang theo Trình Hào, Claude, Danny, còn có một trợ lý hắn mới vừa thuê.

Trợ lý tên là Bob, là thanh niên người da đen.

Hắn tốt nghiệp đại học ở xã khu, đi theo bên người lão George phụ trách quản lý các loại việc vặt vãnh, lương do lão George chi trả, mỗi tuần một trăm đôla Mỹ, còn bao ăn bao ngủ.

Trình Hào chỉ cần nghĩ đến cảnh lúc trước Lâm Vũ Tầm đi dọn vệ sinh, công việc đặc biệt khổ cực, kết quả tiền lương mỗi tuần chỉ có hai mươi tám đôla Mỹ, liền nhẫn nhịn không được cảm thán tầm quan trọng của việc học./

Phải biết, đại học mà Bob học trong xã khu này có quy chế hai năm, không phải là đại học gì tốt.

Tính cách Bob có chút chất phác, không thích nói chuyện, cũng không thích giao lưu với người khác, nhưng làm việc rất nghiêm túc... Ngoài ra Trình Hào cũng không biết —— lão George chỉ thuê Bob có mấy ngày mà thôi, mà những ngày qua anh vẫn luôn rất bận.

Bob có bằng lái, lão George không lái xe, hắn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chỉ đường cho Bob.

Chỗ ngồi phía sau, thì có Trình Hào, Danny và cả Claude.

Gần đây Trình Hào tham gia rất nhiều thi đấu, mà Claude thì không tham gia một cuộc thi đấu nào, dù sao hiện tại cậu ta đánh quyền, chủ yếu dựa vào sức mạnh, hoàn toàn không hiểu kỹ xảo.

Nhưng lão George vẫn luôn mang theo cậu ta, sợ để cậu ta ở trong nhà sẽ xảy ra chuyện —— Arabella phải quản lý quán bar, cũng không rảnh rỗi trông Claude, hơn nữa Claude rất nghe lời Trình Hào nói, nhưng đối với lời Arabella nói thì sẽ không nghe như vậy.

Dọc theo đường đi, Trình Hào đều cùng Danny học từ đơn.

Trước đó vài ngày anh rất bận, bỏ quên Danny, hiện tại rảnh rỗi, liền nghĩ biện pháp bù đắp lại.

Kỳ thực, Trình Hào đã từng nghĩ tới việc, muốn cho Danny học cách nói chuyện, dù sao Danny có thể phát ra âm thanh, hơn nữa tình huống của tác giả Helen Keller của quyển sách "Nếu cho tôi nhìn thấy ánh sáng ba ngày" còn gay go hơn Danny, nhưng cũng học được cách nói chuyện mà?

Nhưng anh phát hiện rất nhanh, đây là điều không thể.

Trước đây Danny chưa từng mở miệng nói chuyện nhiều, muốn cho nó mở miệng rất khó.

Hơn nữa bởi vì nó không giao lưu nhiều với người khác, nó cũng không giống như một số người câm điếc khác có thể xem hiểu môi ngữ của người khác.

Đương nhiên, nếu thật sự muốn dạy đến nơi đến chốn, có người chuyên tâm giúp đỡ nó, không làm chuyện khác chỉ cần dạy nó, dù là mười năm hay hai mươi năm, vẫn có thể dạy được nó, nhưng bọn họ không có người như vậy.

Dù cho yêu thích Danny, Trình Hào cũng không cảm thấy mình có thể tiêu phí nhiều thời gian trên người Danny như vậy, anh cảm thấy mang Danny đi cấy ốc tai nhân tạo càng đáng tin hơn.

Cũng không biết Danny có chịu đeo hay không, cũng không biết lúc này đã có ốc tai nhân tạo hay chưa.

Nghĩ như thế, Trình Hào liền thấy Danny viết chính tả một cái từ đơn anh vừa mới vừa dạy.

Anh cười cười, viết xuống một câu: "Danny thật cừ khôi!"

Viết xong, anh còn vẽ một cái nắm đấm giơ ngón tay cái lên ở phía sau.

Đối với một đứa trẻ chưa học gì mà nói, ngôn ngữ tiếng anh dễ học hơn Hán ngữ rất nhiều, tuy rằng Danny học chưa được mấy tháng, mà đã có thể xem hiểu không ít chuyện.

Vừa nãy Trình Hào viết "Bob đang lái xe, George ngồi ở vị trí kế bên tài xế" để dạy nó, mà nó hiểu, còn có thể tự viết từ đơn xa lạ trong đó.

"Trình..." Claude nhìn về phía Trình Hào: "Tôi cũng biết rồi! Tôi biết từ đó."

"Cậu cũng rất tuyệt! Claude!" Trình Hào khích lệ, gần đây anh thật sự rất hài lòng về Claude.

Lúc mới vừa đem Danny tới chỗ lão George, thật ra anh có chút bận tâm, sợ Claude không ưa Danny... Tâm trí Claude chính là trẻ con, tiểu hài tửtrẻ con không ưa một đứa trẻ khác sẽ ra tay bắt nạt, thật sự quá bình thường!

Vì để tránh cho vấn đề như vậy phát sinh, anh đặc biệt tìm chút đồ chơi để Claude cùng Danny chơi đùa với nhau, bồi dưỡng tình cảm của bọn họ.

Sau đó, mặc dù tình cảm của hai người không cực kỳ tốt, nhưng cũng xem như không tệ, thậm chí Claude còn bắt đầu học tập Danny, cái gì cũng làm theo Danny...

Không nói những cái khác, hiện tại Claude thật sự yên tĩnh hơn nhiều.



Lúc Trình Hào dạy Danny học câu từ đơn, Claude cũng học xong mấy cái, Trình Hào còn rất kinh ngạc.

Bob lái xe vững vàng, chiều hôm đó, bọn họ đúng giờ vào một khách sạn ở, chờ hôm sau thi đấu.

Đời trước Trình Hào đối mặt với một vài trận thi đấu quan trọng, có lúc sẽ cả đêm không ngủ được, mà lần tranh tài này đối với anh mà nói cũng không phải đặc biệt quan trọng, thua cũng không sao, buổi tối đó nghỉ ngơi rất tốt, ngày hôm sau, sau khi thức dậy, thật vui vẻ mà cùng Danny ăn điểm tâm, đi dạo gần đó một chút.

Chiều hôm đó, thi đấu sắp bắt đầu./

Lão George mang Trình Hào vào một phòng tập rất lớn.

Sau khi Trình Hào xuyên việt tới, đã tham gia không ít so tài, mà cái phòng tập trước mắt này, không thể nghi ngờ là sân thi đấu tốt nhất mà anh đã từng tham gia.

Tó chất khán giả nơi này cũng rất cao, sau khi đến bọn họ yên tĩnh ngồi vào vị trí, không có cãi lộn, hoặc là hút thuốc.

Phải biết lúc trước anh tham gia thi đấu, có vài khán giả sẽ ở dưới đài đánh nhau!

Thậm chí nơi này còn không có chỗ đặt cược.

"Đây là thi đấu chính quy, ngoài cửa có xe cứu thương chờ ở đó." Lão George nói, vừa nhìn về phía Trình Hào: "Đây là lần đầu tiên cậu tham gia chính quy thi đấu nhỉ?"

"Đúng thế." Trình Hào nói, anh nhìn xe cứu thương dừng trước cửa, chuẩn bị rất đầy đủ.

Cuộc tranh tài này là do công ty của đối thủ Samo tổ chức, bọn họ muốn nâng Samo, mà những tay đấm khác của công ty nhà mình cũng sẽ được ra trận, vì vậy ngoài tay đấm mà công ty mời tới, còn có một vài tay đấm chủ động tới tham gia, một cuộc tranh tài được cử hành như thế.

Trước khi Trình Hào cùng Samo thi đấu, còn có tay đấm khác thi đấu.

Trình Hào đã sớm đi thay quần áo, sau đó liền bắt đầu xem các tay đấm khác thi đấu.

Trên sân tất cả đều là cơ bắp cùng cơ bắp va chạm... Thi đấu quyền anh, có thể khiến người ta nhìn ra nhiệt huyết sôi trào.

Càng có ý tứ chính là, ở trong nhà vệ sinh anh nghe có người dùng vải bọc lão nhị của mình lại, những người kia còn nhắc tới trận đấu giữa Bart cùng Trâu Điên: "Trâu Điên trực tiếp nhét khăn thực sự là không thể hiểu nổi."

"Đúng vậy, rõ ràng là dùng vải bọc lại tốt hơn!"

"Như vậy thoạt nhìn thật sự vĩ đại hơn rất nhiều!"

...

Trình Hào: "..."

Trình Hào chờ những người kia đi sau đó mới ra khỏi phòng riêng, có chút lúng túng đi đến chỗ lão George, sau đó liền nghe lão George nói: "Đi, tôi dẫn cậu đi làm quen đối thủ của cậu một chút."

Lão George mang theo Trình Hào, tìm được một người đàn ông da trắng với kiểu đầu Afro.

(cái kiểu mà nó xù tròn hết cả lên như cái nùi bông á)

Vóc dáng người đàn ông da trắng kia xêm xêm với Trình Hào k, tóc vàng mắt xanh rất anh tuấn, vóc người cũng rất tốt, khi Trình Hào nhìn thấy hắn lần đầu tiên, liền có ấn tượng tốt.

Nhân loại quả nhiên là kiểu chỉ thích xem mặt.

Mà hiện tại, tay đấm tóc vàng mắt xanh đẹp trai này đang cùng trợ lý nói chuyện: "Còn bao lâu nữa mới đến phiên tôi?"

"Cũng sắp rồi." Trợ lý an ủi Samo rõ ràng có chút táo bạo.

"Chào hai người, tôi là George." Lão George chào hỏi hắn.

Kết quả Samo cùng trợ lý của hắn không biết là bởi vì cảnh vật chung quanh quá ầm ĩ hay là không nghe thấy, hoàn toàn không thấy lão George, Samo cũng chỉ nói với trợ lý: "Cậu đã nói rất nhiều lần!"

Rõ ràng là tâm tình Samo không tốt, nhưng mình đã tới đây...



Trình Hào chủ động tiến lên, lớn tiếng mà chào hỏi: "Xin chào, Samo."

Samo vẫn không có phản ứng.

Trình Hào nói: "Chào anh..."

"Tao nghe được, mày không thể cần đáng ghét như thế, đừng nói nữa dùm cái?" Samo bất mãn nhìn về phía Trình Hào.

Lần này Trình Hào khẳng định người nọ cố ý, có chút bất đắc dĩ. Ban đầu lúc còn trong quán bar lão George, đã từng bị tay đấm khác nhằm vào, nhưng mấy ngày nay đi đánh quyền, tình huống như thế này cũng ít khi thấy.

Đương nhiên, chắc chắn vẫn phải có, có vài tay đấm thích nói thô tục mắng người để đả kích tự tin của người khác.

Hiện tại Samo... Đó là ngay cả nói thô tục cũng lười biếng, hắn trực tiếp không thèm để ý đến mình.

Trình Hào cùng lão George liếc mắt nhìn nhau, liền dự định rời khỏi, bọn họ cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh.

Kết quả, lúc này Samo đột nhiên nói: "Trời ạ, chuyện gì xảy ra với Tommy? Đối thủ mà hắn sắp xếp cho tôi càng ngày càng không xong! Tại sao người như vậy cũng sắp xếp cho tôi?"

"Hắn không biết, đánh bại người như vậy, một chút cảm giác thành công cũng không có sao?"

Samo quả nhiên là tràn đầy ác ý, rất không thích mình... Trình Hào không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi mất.

"Trình, lát nữa cậu nhất định phải xử đẹp hắn ta, xoá sạch hàm răng của hắn cho tôi!" Lão George rời khỏi chỗ Samo, ngay lập tức liền nóng nảy.

Trình Hào chỉ có thể động viên hắn: "Lão George, đừng nóng giận."

"Làm sao tôi có thể không tức giận chứ!" Lão George mắng một trận, đem tất cả cơn giận của mình đều phát tiết ra, lúc này mới nhìn về phía Trình Hào: "Đúng rồi, cậu đừng nóng giận, cậu là giỏi nhất."

Trình Hào cười ha ha: "Đúng, tôi là giỏi nhất, kỳ thực tôi không cảm thấy tức giận, nếu như bởi vì chút chuyện nhỏ này đã nổi giận, tôi nhất định sẽ đi không xa."

"Tâm lý của cậu là cực kỳ tốt, tôi vốn còn muốn tìm một bác sĩ tâm lý đến điều chỉnh tâm lý cho cậu... Tôi biết một bác sĩ tâm lý chuyên môn trợ giúp võ sĩ, không ngờ cậu không cần dùng, tôi bớt được rất nhiều tiền." Lão George nói.

"Đã nói tôi là giỏi nhất." Trình Hào cười nói: "Tôi còn muốn học một chút kiến thức về tâm lý học, nếu như tương lai tôi có thể làm một bác sĩ tâm lý, vậy cũng không tồi."

Lão George nói: "Cậu đừng suy nghĩ nữa! Lo mà đánh quyền đi!"

Các trận thi đấu trước đều đã qua, rốt cuộc, đến phiên Trình Hào cùng Samo.

Hai người cân nặng trước.

Samo không tính là mập, nặng hơn so với Trình Hào chừng mười cân, mà hai người cũng không phải là không thể đánh.

Trong lúc Trình Hào cùng Samo cân, người chủ trì giới thiệu Trình Hào cùng Samo với khán giả.

Hắn trước tiên giới thiệu Samo, đem Samo giới thiệu cực kỳ hoàn mỹ, đủ loại từ ngữ tốt đẹp vứt lên người Samo, mà đến phiên Trình Hào, kia giới thiệu liền...

Chân mày Trình Hào cau lại.

Có lúc, cùng là một câu nói, dùng khẩu khí bất đồng nói ra, ý sẽ hoàn toàn khác, đồng thời, người bên này dùng một số từ ngữ, có chứa sự khinh bỉ.

Người chủ trì này giới thiệu anh và Samo, lúc giới thiệu anh không chỉ dùng một ít từ ngữ như vậy, còn đùa giỡn anh, bên trong lời kia tràn đầy ác ý: "Hắn đến từ Trung Quốc, tôi cảm thấy rất kỳ quái, hắn lại không có đuôi sam!"

"Một người da vàng, hắn muốn khiêu chiến Samo!"

"Thật là một cái người lớn gan, mong hắn sẽ bị đánh ngã!"

...

Hơn nữa, rõ ràng là những người này mời mời anh tới tham gia thi đấu, lúc người này nói, lại nói thành Trình Hào tự cao tự đại, tới khiêu chiến Samo: "Một tiểu tử mới chỉ tham gia không được mấy cuộc thi đấu, được một biệt hiệu "Tiểu tử cuồng bạo ", liền cảm thấy mình lợi hại hết sức... Chúc hắn may mắn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.