Chương trước
Chương sau
Khách sạn Trình Hào đặt chẳng hề xa hoa, cũng chỉ là một phòng phổ thông tiêu chuẩn.

Danny bị anh ôm về cả một đường, đã sớm ngủ, Trình Hào cởi áo khoác đặt nó lên giường, lại hỏi Lâm Vũ Tầm: "Gần đây cậu sống thế nào?"

"Tôi sống rất tốt." Lâm Vũ Tầm không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi học được rất nhiều thứ, mấy ngày nữa, nhất định có thể xin được đại học."

"Tôi tin tưởng cậu." Trình Hào nói. Tuy rằng trường mà Lâm Vũ Tầm học lúc trước rất kém cỏi, nhưng tốt xấu gì thì Lâm Vũ Tầm cũng đi đọc, kiến thức được giảng dạy đều học xong, có cơ sở, chỉ cần bổ túc một chút, cho dù không thể lên được đại học ngay lập tức, thì sớm muộn gì cũng có thể lên.

"Ừ." Lâm Vũ Tầm gật đầu, nghe Trình Hào nói "Tin tưởng cậu", cậu liền cảm thấy khắp toàn thân tràn đầy khí lực.

Trong khách sạn có lò sưởi, Trình Hào cởi áo khoác, lại không vội vã tắm rửa, mà trước tiên làm chút huấn luyện, một bên huấn luyện, một bên nói chuyện cùng Lâm Vũ Tầm.

Anh biết mình không phải người có học thức uyên bác, cũng không nói lung tung, cũng chỉ cổ vũ Lâm Vũ Tầm một chút, thuận tiện nói vài chuyện mà trước khi mình xuyên qua có nghe qua gặp qua, giúp cậu mở mang tầm mắt.

Anh đem Lâm Vũ Tầm từ chỗ Thi Văn Tranh ra, nhưng bọn họ cũng không nói quá nhiều, rất nhanh, liền cùng nhau ngủ.

Lâm Vũ Tầm nằm chung một cái giường cùng Danny, cậu nằm ở bên cạnh Danny, cảm thấy một năm mới, tràn đầy hi vọng.

Chính là... Làm sao cũng ngủ không được.

Trình Hào hỏi cậu đã trải qua trong khoảng thời gian này, cậu cũng hỏi Trình Hào những gì đã trải qua khoảng thời gian này. Biết gần đây Trình Hào tham gia rất nhiều thi đấu, tim cậu lại vọt lên.

Đêm đã khuya, Trình Hào cũng sớm ngủ say, Lâm Vũ Tầm lặng lẽ ngồi dậy, trong đêm đen yên tĩnh nhìn Trình Hào.

Cậu ngủ không được, cũng không muốn ngủ.

Buổi tối đó, còn có những người khác trắng đêm chưa ngủ.

Trình Diễn Tề đã đợi mấy tháng ở nước Mỹ.

Ông luôn tìm con của mình, nhưng một chút manh mối đều không có.

Con của ông là theo thuyền của Trình gia tới nước Mỹ, mà sau khi đến nước Mỹ, liền bị người ta mang đi, chẳng biết đi đâu.

Một đứa trẻ chưa thành niên, bị người có bụng dạ khó lường mang đi, sẽ có kết cục gì?

Mặc dù Trình Diễn Tề là Đại thiếu gia, trước đây là người làm việc có chút ngây thơ kích động, nhưng ông đã ở nước Mỹ rất nhiều năm, cũng đã lưu lạc ở Châu Âu rất nhiều năm, kỳ thực kiến thức phi thường uyên bác.

Ông hiểu rất rõ, tha hương nơi đất khách quê người, một người muốn sống có bao nhiêu khó.

Ông cũng biết, ở trên thế giới này, có nhiều góc tối âm u.

Con trai ông...

Ông không tìm được còn trai, nhưng mà tra được một ít chuyện, con trai ông bị như vậy, có liên quan đến người nhà họ Trình.

Trước kia ông tin tưởng anh của mình, nhưng lúc này, ông không còn tin nữa, những người khác thì lại càng không tin hơn.

Thậm chí ông đoán được tại sao những người kia muốn làm như thế.

Tuy rằng người cha này của ông đào hoa, trai gái đông đảo, nhưng đối xử với mấy người con trai rất công bằng, tuy rằng còn có một bộ phận tài sản nắm ở trong tay của mình, nhưng cũng đã đem phần to chia cho các con, ngay cả ông, trên tay cũng có không ít tiền, còn có cổ phần.

Cái này cũng là nguyên nhân trước đây ông không tranh không đoạt.

Ông không cần tranh đoạt, đã có đủ tiền để ông chi tiêu cả đời, cho dù đi tranh đoạt, cũng chỉ nhiều thêm một chút.

Mà những người kia đối phó với con trai ông... Đây là cảm thấy ông đã mất tích, nên xử lý con trai ông, có thể lấy được tiền trên tay nó à?

Trình Diễn Tề hoài nghi anh em khác mẹ của mình, hoài nghi bọn họ ra tay với con trai của mình, muốn chia tiền của ông, gây xích mích cho quan hệ của ông và anh cả ông.

Ông cũng hoài nghi anh cả mình, lúc trước ông đem tài sản của mình giao cho anh cả thay mặt quản lý, một khi con trai ông có chuyện, người cuối cùng chiếm tiện nghi lớn nhất, chính là anh cả ông.



Giao thừa, Trình Diễn Tề tha hương nơi đất khách quê người, uống rượu một ly lại một ly.

Ông không có quyền thế, không có nhân mạch, muốn tìm người rất khó khăn, vậy có phải là... Cần phải nghĩ biện pháp làm ra quyền thế tiền tài?

Những người kia đối phó với con trai ông, là vì trên tay ông có tiền cùng cổ phần? Vậy ông có nên cướp lấy tiền cùng cổ phần của bọn họ hay không?

Giơ ly rượu đập xuống đất, Trình Diễn Tề cười lạnh ra quyết định.

Ông phải trở về tranh đoạt một chuyến.

Ông luôn luôn học nghệ thuật, cũng không phải chỉ học được nghệ thuật!

Mưa dầm thấm đất trong một gia đình như vậy, lại có vợ con, việc đầu tư quản lý tài sản gì đó, ông cũng từng tiếp xúc qua, học qua.

Ông muốn để người yêu của mình và con của mình được sống cuộc sống tốt.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Trình Diễn Tề liền lên máy bay.

Trước khi lên máy bay, ông lại một lần nữa đăng thông báo tìm người trên báo chí.

Đáng tiếc chính là, Trình Hào không có thói quen đọc báo, hơn nữa nước Mỹ rất lớn, mà ông và Trình Hào, không ở cùng một bang.

Một buổi tối trôi qua, ngày hôm sau, Trình Hào đưa Lâm Vũ Tầm trở về.

Lại phải cùng Lâm Vũ Tầm tách ra, Danny ôm eo Lâm Vũ Tầm không chịu buông, Lâm Vũ Tầm cũng ôm nó không chịu buông... Cuối cùng vẫn là Trình Hào ngồi xổm xuống, viết việc Lâm Vũ Tầm phải đi học cho Danny xem lên vở, mới khiến cho Danny buông tay, vừa bước đi vừa quay đầu nhìn lại.

Lúc Lâm Vũ Tầm trở về, mặc quần áo mới, Trình Hào lại cho cậu một túi đồ ăn vặt tràn đầy.

Trở lại chỗ của Thi Văn Tranh, cậu vừa mở túi đồ ăn vặt ra, liền thấy một bọc giấy màu đỏ.

Trên bọc giấy viết ba chữ "Tiền mừng tuổi", Lâm Vũ Tầm mở ra, phát hiện bên trong chứa sáu ngàn đồng.

Sáu ngàn đồng... Trình Hào phải tham gia bao nhiêu cuộc thi đấu mới đủ?

Lâm Vũ Tầm nhăn mặt, nắm chặt nắm đấm.

Cậu nhất định phải mau chóng trưởng thành!

Trình Hào cho Lâm Vũ Tầm một phần tiền lì xì lớn, cũng cho Danny tiền lì xì, bên trong có sáu mươi đồng.

Thậm chí, ngay cả Claude, cũng cho tiền lì xì, bên trong có sáu đồng.

Chỉ cho Claude chút tiền như vậy, cũng không phải vì anh không nỡ cho nhiều, thuần túy là vì tính cách của Claude... Mặc kệ người khác cho cậu ta bao nhiêu tiền, vào trong tay cậu ta, đều có thể lập tức tiêu hết, hoặc là bị người ta lừa gạt mất.

Trình Hào cảm thấy, sau này khi để Claude đánh quyền kiếm tiền, khẳng định không thể để bản thân cậu ta cầm, cần người giúp cậu ta giữ mới được, sau đó có thể mỗi ngày cho cậu ta một ít tiền để tiêu dùng là được.

Trình Hào trở lại chỗ lão George, vốn cho là lão George sẽ dẫn anh về, không ngờ lão George không làm như vậy: "Trình Hào, gần đây thành phố này có vài cuộc tranh tài sắp tiến hành, đều mời cậu, cậu có muốn đi tham gia hay không?"

Lúc lão George nói chuyện, rất vui vẻ.

Trình Hào dựa vào trận đấu cùng Samo nổi tiếng vang dội, bọn họ lập tức nhận được rất nhiều lời mời, đây là chuyện tốt!

Trình Hào nói: "Tham gia."

Lão George nói: "Được, nhưng có một chút chuyện tôi muốn sớm nói cho cậu, lúc cùng những người kia chiến đấu, cậu có thể sẽ bị đánh ngã."

"Không phải là bị đánh ngã thôi sao? Ngày nào tôi chẳng nằm sấp xuống mấy lần?" Trình Hào cười rộ lên.

Hiện tại lệ phí ra sân của Trình Hào, đã cao lên tới hai ngàn đôla Mỹ.



Bây giờ tay đấm lợi hại, trừ tiền trả cho công ty đại diện, còn có thể kiếm được trăm vạn mỗi năm, anh không sánh được, nhưng so với lúc trước khi anh thi đấu với người nghiệp dư ở chỗ lão George, cũng đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Tốc độ trưởng thành của anh, khiến lão George thán phục.

Cuộc tranh tài gần đây nhất, là buổi tối ngày hôm sau, lão George sớm mang theo Trình Hào đi đến gần nơi so tài, sau đó tìm khách sạn ở lại.

Lần tranh tài này không phải thi đấu chính quy, mà là Hắc quyền.

Lúc này tại nước Mỹ, người đánh Hắc quyền nhiều vô cùng, khán giả xem Hắc quyền cũng nhiều, cái nghề này phát triển cực kỳ tốt.

Một lần còn có người dùng đề tài Hắc quyền này để làm phim, biến Hắc quyền trở nên vô cùng kỳ diệu, nói tất cả các tay đấm đều là tội phạm hoặc là người giết người không chớp mắt, còn nói thường thường sẽ xuất hiện tử vong trong thi đấu...

Thi đấu quyền anh có thương vong, điểm này là chắc chắn, đánh Hắc quyền gặp thương vong có xác suất khá lớn, điểm này cũng rất chắc chắn, nhưng tay đấm đánh Hắc quyền không phải là tội phạm, ngày hôm nay bọn họ đánh Hắc quyền, ngày mai sẽ đi tham gia thi đấu chính quy, hôm sau nữa lại có khả năng chạy tới đánh Hắc quyền...

Một ít người không có tiền mời huấn luyện viên, tay đấm huấn luyện hợp tác, sẽ trực tiếp dùng Hắc quyền để huấn luyện, mài giũa kỹ xảo của mình.

Buổi tối hôm sau, lão George để Bob ở lại trong khách sạn với Danny, mình mang theo Trình Hào cùng Claude, đi đến chỗ tham gia thi đấu.

Chỗ thi đấu ở gần một trạm tàu điện ngầm, Trình Hào đi vào, liền có một loại cảm giác quen thuộc —— nơi này giống với quán bar lão George!

Lão George mang theo Trình Hào, tìm được người phụ trách bên này, ở nơi đó, Trình Hào thấy được mấy tay đấm khác.

Những người này đều không tán gẫu, mà là từng người ngồi riêng, Trình Hào cũng ngồi xuống ở bên cạnh, kết quả anh mới vừa ngồi xuống, đã có người tới cùng anh nói chuyện: "Cậu chính là tiểu tử cuồng bạo đã đánh bại Samo?"

"Đúng thế." Trình Hào nói, anh không quá thích ngoại hiệu tiểu tử cuồng bạo này, nhưng có một số việc, cũng không phải do anh không thích thì có thể không tồn tại, ví dụ như biệt hiệu.

"Xem ra thực lực cậu khá được... Tuy rằng tên Samo kia mắt cao hơn đầu, nhưng thực sự có bản lĩnh." Người kia nói, vừa nói chuyện, vừa đánh giá Trình Hào.

Nhưng hắn vừa dứt lời, đã có người nói: "Một tên khỉ da vàng, có bản lĩnh gì chứ?"

"Tao thấy là đo khi đó, thân thể Samo không tốt, mới có thể bị một tiểu tử đánh bại như thế."

"Loại tiểu tử này, tao có thể dùng một quyền thủ thủ tiêu luôn!"

...

Trình Hào: "..."

Trình Hào có chút bất đắc dĩ.

Anh sinh ra ở mười mấy năm sau, ở một quốc gia coi trọng giáo dục, tuy rằng luyện thể dục, nhưng kiến thức nên học đều học.

Nhưng tại nước Mỹ... Rất nhiều tay đấm đánh quyền ở tầng chót, đều không đọc qua sách nào, đồng thời, bọn họ rất thích mắng người.

Còn thích thông qua việc nhục mạ người khác, tăng cường lòng tự tin của mình.

Mấy ngày nay anh tham gia thi đấu, hầu như là mỗi lần đều sẽ bị chế nhạo, có mấy người đều thua dưới tay anh, cũng vẫn chế nhạo anh...

Trình Hào không thèm để ý những người này, mà vào lúc này, có người từ bên ngoài đi vào.

Vừa nhìn thấy người kia, Trình Hào liền sửng sốt —— người tới là Trâu Điên.

Mấy ngày nay, Bart đánh bại Trâu Điên phong quang vô hạn, Trâu Điên Ngưu lại không có tin tức gì, không ngờ gặp được ở nơi này.

Càng làm cho Trình Hào không ngờ chính là, đối thủ của Trâu Điên, lại là anh!

Biết được tin tức này, Trình Hào có chút ngốc.

Thực lực của Trâu Điên anh biết rõ, đối chiến với Trâu Điên, anh không có phần thắng!

Hơn nữa, Trâu Điên cũng không phải là là tay đấm cùng một trọng lượng với anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.