Sau khi những người hầu này hoàn toàn rời đi, toàn bộ nơi này lập tức thanh tĩnh lại. 
Đây gần như là khoảnh khắc yên tĩnh nhất trong mười mấy năm qua của Lục Hoán, chỉ có âm thanh của tuyết rơi giữa trời và đất. 
Hắn không kìm được hít sâu một hơi, giữa hai hàng lông mày thả lỏng rất nhiều. 
Sau khi Lục Hoán thay một bộ đồ khô ráo, cũng không hề nghỉ ngơi dù chỉ chốc lát, hắn cầm cái cuốc từ góc sài viện, đi dạo một vòng quanh nơi lão phu nhân thưởng cho hắn, sau một lát quan sát cẩn thận, cuối cùng hắn dừng bước trên một khối đất trống phía sau rừng trúc. 
Ở đây tuyết đọng mềm mại, mơ hồ xuất hiện một ít chồi non và măng, điều đó chứng tỏ rằng chỗ này rất thích hợp để gieo trồng. 
Hiện tại là mùa đông, không có cách nào để trồng trọt, nhưng mà có thể khai hoang trước... 
Động tác của Lục Hoán rất nhanh, chưa tới một canh giờ đã lật hết đất đai lên. 
Sau đó hắn lại đi tới những sài viện trống khác, mạnh mẽ dỡ hàng rào chắn trong sân xuống rồi khiêng hàng rào chắn đi tới chỗ khai hoang, cắm sâu xuống. 
Cách mấy ngày lại đảo đất một lần, năm sau sẽ càng thích hợp để gieo trồng. 
Có thể ăn những loại đồ ăn tự mình trồng, cũng có thể bán—— bất kể như thế nào, sau này kế sinh nhai không thành vấn đề, tay làm hàm nhai so với trước kia khắp nơi cản trở cũng tốt hơn nhiều. 
Làm xong việc này, hắn lại thuần th bện hàng rào còn lại, quấn quanh sài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nuoi-lon-hoang-tu-benh-tat/1194105/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.