Năm tám tuổi, vào tiệc sinh nhật của Lục Dụ An, thứ tử không được đi vào, Lục Hoán chỉ được ở bên ngoài bức tường viện màu đen, hắn ngồi xổm cạnh đống rơm rạ dần bị đóng băng, được nhận một ít khen thưởng cùng với người làm.
Lúc ấy tuyết rơi rất lớn, tay hắn lạnh đến đỏ bừng, sưng lên giống như một củ cà rốt.
Hắn từ nhà chính trở về, đã từng thấy cảnh Tứ di nương may giày cho Lục Dụ An.
Tứ di nương là một trong số ít người ở trong phủ coi như đối xử tốt với Lục Hóan một chút, nhưng bà ta cũng khó mà tự bảo vệ được cho bản thân mình, hầu hết thời gian chỉ có thể đi theo sau lưng chủ mẫu* làm trâu làm ngựa, làm theo ý của người khác.
(*) Trong gia đình quý tộc Trung Quốc thời xưa còn xuất hiện danh xưng Chủ mẫu (主母) dành cho người vợ chính, người hầu thường gọi phu nhân lớn trong nhà là chủ mẫu.
Bà ta đang khoác áo khoác ngồi ở trong đình giữa hồ, một tay cầm kim một tay giữ đôi giày trong ngực may từng đường.
Ở đằng xa, ánh mắt của Lục Hoán tám tuổi không nhịn được cứ nhìn mãi vào đôi giày kia.
Chỉ thấy Tứ di nương tỉ mỉ dùng ba miếng da thượng hạng bọc lại đế giày phía trước, bà ta dùng sợi chỉ đỏ thêu lên trên chính giữa của đế sau một con kim tước, sau đó, bà ta dùng một vài sợi lông chim màu vàng lấy từ Ninh Vương phu nhân, buộc lại thành lông của kim tước, làm đôi giày nhìn vô cùng tinh xảo.
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nuoi-lon-hoang-tu-benh-tat/1194101/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.