Sắc mặt Lục Hoán nghiêm lại, trước hết tra xét tỉ mỉ một phen, nhưng chỉ thấy trong phòng trống không, dù là cửa chính hay cửa sổ cũng không có dấu chân nào, quả thật là không có một dấu vết cho thấy có người xông vào.
Huống chi hắn luôn cảnh giác như vậy, dù phát sốt nằm mê man, nhưng không có chuyện sẽ ngủ như chết, có người vào trong cũng không hề phát hiện.
Cửa gỗ cũng vậy, rơm rạ bổ sung vào được kết bền chắc và tỉ mỉ, trông rất bình thường, không phát hiện ra có trò trêu chọc gì ở trong đó, ngược lại còn có thể ngăn cản được gió rét.
Điều này thật khó mà tin được!
Lục Hoán chợt hoài nghi có phải hắn vẫn còn sốt nên mới nảy sinh ảo giác hay không. Nhưng khi hắn nâng tay lên sờ trán, rất lạnh.
Hay tối qua hắn sốt đến hồ đồ thật? Khi nửa mê nửa tỉnh xuống giường sửa cửa lại? Hắn đã tính sửa lại cửa sài gió lùa càng sớm càng tốt từ lâu rồi, chỉ là mấy ngày nay mệt quá nên cứ trì hoãn thôi.
Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, vẫn không thông suốt được.
Lục Hoán nhìn chằm chằm chăn trên giường, lại nhìn cửa gỗ đã được sửa, con ngươi đen tuyền hiện rõ sự phòng bị, nhưng tạm thời không phát hiện thứ gì đáng nghi, hắn chỉ đành tạm bỏ qua một bên.
Chỉ là khi đến chỗ tủ quần áo, hắn mò dưới đống đồ cũ rách lấy ra một con dao găm mài nhọn bằng đá, lén đặt trong khe vách tường dưới gầm giường.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nuoi-lon-hoang-tu-benh-tat/1194097/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.