Ninh Sanh bị tiếng rống của Từ Lĩnh làm cho run rẩy, suýt nữa tè ra quần.
Nhưng phòng bên cạnh có người còn phản ứng mạnh hơn cả cậu, độp một tiếng, nghe như tiếng điện thoại rơi xuống đất, kiểu gì màn hình cũng bể toang.
"Nói hết chưa?" Cậu nói, "Im mồm đi."
Mất mặt chết được.
"Còn một câu nữa." Từ Lĩnh nói, "Cậu chờ xíu nha."
Từ Lĩnh rống to: "Tớ sẽ mạnh lên!"
Ninh Sanh: "......"
Cậu muốn khóc quá.
Phòng bên cạnh mất điện thoại, còn cậu thì mất mặt.
"Xong chưa Ninh Ninh?" Từ Lĩnh hỏi, "Tớ sẵn sàng rồi đây."
"...... Ừm." Ninh Sanh bám vào chốt cửa, bị Tiểu Ma Vương nửa kéo nửa ôm về lại xe lăn.
Cậu ngồi xuống thở hổn hển, sau đó nhìn thấy mặt Từ Lĩnh lại đỏ lên.
Cuộc đời thật là kỳ diệu.
Nếu là trước kia, có thế nào cậu cũng không tưởng tượng được mình và Từ Lĩnh còn có một đoạn nghiệt duyên như vậy.
"Về lớp đi." Cậu ra lệnh.
Mệnh lệnh vô hiệu, Tiểu Ma Vương vờ như không nghe thấy.
Từ Lĩnh ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn cậu như đang kiểm tra.
Ninh Sanh: "?"
Từ Lĩnh xích lại gần kéo vạt áo khoác của cậu ra, túm quần cậu sửa lại cho ngay ngắn rồi buộc dây lưng thành một cái nơ xinh xắn.
"Ninh Ninh ngốc, quần cũng không biết mặc nữa." Tiểu Ma Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ninh Sanh: "......"
Còn không phải vì hết sức rồi sao.
"Chính cậu còn mặc quần trái kia kìa!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nuoi-ke-thu-khong-doi-troi-chung-lam-chong/2810989/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.