Chương trước
Chương sau
Hệ thống: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể!!"

༶•------------୨♡୧-------------•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

—---------

Phi thuyền lướt vào bầu trời đêm vô tận.

Nó xuyên qua trạm không gian của khu vực Thiên Long, ổn định tiến về phía ngoài vũ trụ.

Các chấm sáng trên radar đã vào đúng quỹ đạo bay.

Người ngồi ở ghế lái đẩy nhẹ cần điều khiển để động cơ phi thuyền từ từ tiêu hao tinh thần lực của mình, cho hệ thống chuyển sang chế độ tự động bay.

Con chó trắng phía sau ghế lái cúi đầu ngậm một miếng bánh mì, nuốt chửng nó rồi ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng bên cạnh ở ghế lái.

Từ Thanh Nhiên cầm một chiếc bánh mì trắng đường trong tay, nửa giờ trước cậu đã cắn một miếng nhỏ.

Giờ đây vết trên chiếc bánh vẫn chỉ có một miếng đó, còn người cầm nó vẫn giữ nguyên tư thế, trầm ngâm và suy tư, tâm trạng nặng nề.

"Thẩm Đình Dục? Hai nhà Thẩm và Tạ vốn có quan hệ, bọn tôi quen nhau từ nhỏ."

"Nhỏ cỡ nào? Có lẽ nhỏ như mẫu giáo vậy? Nhưng lúc đó quan hệ của bọn tôi không tốt như bây giờ, chỉ là tình cờ cùng trường, khi người lớn trong nhà tụ họp thường dẫn chúng tôi đi gặp mặt thôi. Chủ yếu là vì tính cách của anh ta lúc nhỏ khá tệ, cả người u ám, cô độc và trầm lặng, nhìn ai cũng không vui."

"Không phải là tôi không muốn làm bạn với anh ta nhưng tôi vừa lại gần là anh ta đã đấm tôi một cú!"

Từ Thanh Nhiên đang hồi tưởng lại cuộc nói chuyện của cậu với Tạ Nam Quân.

Nói chính xác hơn, đó là sự 'phàn nàn' một chiều của Tạ Nam Quân.

"Đúng vậy, lúc nhỏ tôi rất không phục, luôn cảm thấy anh ta quá ngạo mạn, ngày nào cũng đánh nhau với anh ta hết!" Tạ Nam Quân nhắc lại chuyện xưa, càng nghĩ càng tức giận, lải nhải kể về tính xấu của Thẩm Đình Dục lúc nhỏ.

Tóm lại, đó là một điển hình của người loại E giai đoạn đầu.

Lạnh lùng và tự kỷ, coi tất cả mọi người xung quanh đều là kẻ thù, ý thức về không gian cá nhân rất mạnh, ai mà lại gần hoặc chủ động chạm vào đồ vật cá nhân của anh, anh sẽ biến thành một đứa trẻ điên cuồng, đánh người ta tơi tả.

Rất nóng nảy, trên mặt không bao giờ thấy nụ cười.

"Quan hệ của bọn tôi thực sự tốt lên là sau khi anh ấy vào Ác Tháp."

Thẩm Đình Dục là một thiên tài hiếm có của Đế quốc.

Linh hồn và tinh thần của anh đã định hình khi mới 10 tuổi, còn được xác nhận là loại E. Trong tình huống bình thường, đáng lý anh phải được gửi ngay đến Ác Tháp để giáo dục, nhưng vì có Thẩm gia chống lưng, có Thẩm gia trông coi, ngoài những trò nghịch ngợm nhỏ ra thì tạm thời chưa xảy ra chuyện gì lớn.

Cho đến khi anh 12 tuổi thường xuyên đánh nhau với những đứa trẻ trong hoàng cung.

Anh còn đánh Đại Vương tử lớn hơn anh nhiều tuổi bị thương, dưới yêu cầu kiên trì của Hoàng hậu, cuối cùng Thẩm gia cũng chịu áp lực phải gửi Thẩm Đình Dục vào Ác Tháp. Cụ thể anh đã trải qua những gì trong Ác Tháp có lẽ chỉ có người làm việc trong Ác Tháp và Đại Vương tử thường xuyên đến tìm anh để trả thù mới rõ.

Tạ Nam Quân nói: "Những chuyện sau đó cậu cũng biết mà, anh ta liều mạng dùng biển tinh thần của mình để đối kháng với Ác Tháp, còn làm Đại Vương tử bị thương nặng. Sau khi có cơ hội đàm phán với Tháp chủ, anh ta lại dùng khoảng một năm để chứng minh sự ổn định về cảm xúc, tính tuân thủ và năng lực của mình thì mới được thả ra."

Khi ra ngoài, Thẩm Đình Dục giống như thực sự đã thay đổi thành công dưới sự giáo dục của Ác Tháp.

Không còn là hình ảnh nhìn ai cũng không vừa mắt, không biết kiềm chế tính khí như trước nữa. Trở thành một quân nhân xuất sắc, ôn hòa, khiêm tốn, tiến bộ và chăm chỉ, đặt quân đội Thủ vệ và dân chúng Đế quốc lên hàng đầu. Dân chúng của quân đoàn Kim Dực lúc đầu còn khá bài xích và không tin tưởng, đến giờ đã yêu mến anh vô điều kiện.

"Anh ta không chỉ thay đổi cách đối nhân xử thế, mà sau khi ra ngoài còn chủ động tìm tôi và chị tôi đấy!"

"Cậu biết anh ta tìm bọn tôi để làm gì không? Thật không ngờ là để xin lỗi về những chuyện hồi nhỏ!" Tạ Nam Quân nhớ lại vẫn thấy rất kỳ ảo, giọng điệu đặc biệt phóng đại, "Anh ta là người loại E đấy, không chỉ hạ mình xin lỗi bọn tôi mà còn chủ động mở miệng nói muốn làm bạn với bọn tôi nữa chứ!"

"Lúc đó tôi suýt nữa đã nghĩ anh ta có âm mưu gì!"

Từ Thanh Nhiên khi nghe đến đây, không hiểu sao đột nhiên rất muốn cười.

Cậu lại nghe Tạ Nam Quân nói: "Tôi và chị tôi thực sự coi anh ta là bạn thân khoảng một năm sau đó."

Nói đến đây, anh ta ấp úng, đắn đo nửa ngày mới hạ thấp giọng nói tiếp: "Thực ra chị tôi lúc đầu được hệ thống bạn đời linh hồn đề xuất là đối tượng phù hợp 50% với Đại Vương tử. Tuy không đạt đến mức dữ liệu kết hôn chính thức, nhưng cậu hiểu đấy, hoàng tộc có đặc quyền."

Những người có thân phận như hoàng tử và vua tương lai được phép có nhiều bạn đời.

Chỉ cần chính thất có độ phù hợp cao nhất là được, còn những phi tần khác dù không đạt đến mức dữ liệu phù hợp chính thức, nhưng miễn là thành viên hoàng tộc vui lòng và độ phù hợp không quá thấp thì có thể cưới về.

"Tên Đại Vương tử không biết xấu hổ đó lớn hơn chị tôi cả chục tuổi vậy mà lại đề nghị để chị ấy làm phi tần gì đó cho hắn trong tương lai." Tạ Nam Quân nói với vẻ tức giận.

Từ Thanh Nhiên bừng tỉnh, không trách được trước đó khi nghe Tạ Nam Quân nhắc đến Mục Tử Nguyệt đều nghiến răng nghiến lợi như thể đang nhắc đến một đống phân vậy.

Cha của anh em Tạ gia cũng chính là Tạ Thiệu Minh.

Ông là một người cha khá cởi mở, mọi quyết định đều lấy ý muốn của con cái làm chủ. Biết Tạ Nam Y không muốn, ông lập tức từ chối yêu cầu của Mục Tử Nguyệt.

Còn Mục Tử Nguyệt cũng không ép buộc.

Vì vậy Tạ gia tưởng rằng chuyện này đã qua rồi.

Vài ngày sau khi chuyện xảy ra, Thẩm Đình Dục tình cờ đến nhà nói tâm trạng không tốt, muốn tìm anh ta ra ngoài thư giãn. Hai người lái xe đi dạo tùy ý, lại tình cờ đi đến thành phố mà Tạ Nam Y lúc đó đang ở ngoài.

Tạ Nam Quân đề nghị đi cho Tạ Nam Y một bất ngờ để hù cô.

Kết quả là không tìm thấy người, gặp được bạn học đại học của cô mới biết cô đã bị người ta bắt đi. Chính Thẩm Đình Dục đã suy đoán ra nơi cô có thể bị đưa đến, kịp thời đến cứu cô khỏi tay một nhóm người sắp bạo lực với cô.

Trước khi Tạ Nam Quân và Thẩm Đình Dục đánh chết những kẻ xấu đó, nhờ vào thủ đoạn thẩm vấn của Thẩm Đình Dục mà cuối cùng họ đã ép được một người trong số đó nói ra sự thật.

Đây là một âm mưu do Mục Tử Nguyệt phái người đến để trả thù Tạ Nam Y đã từ chối gã.

Từ Thanh Nhiên nghe xong, chỉ hỏi một câu: "Thế mà các người vẫn có thể nhịn?"

"Xảy ra chuyện như vậy mà các người vẫn để Mục Tử Nguyệt sống đến bây giờ là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất."

Tạ Nam Quân: "..."

"Cậu nói dễ quá!"

Làm sao Tạ Nam Quân có thể không tức giận chứ? Lúc đó suýt nữa anh ta đã xông thẳng đến chỗ Mục Tử Nguyệt để đánh người rồi.

Nhưng chỉ dựa vào lời khai của kẻ bắt cóc thì quá phiến diện, họ không có bằng chứng quyết định nào khác. Nếu làm ầm lên, có khi còn bị Mục Tử Nguyệt và thế lực nhà ngoại của mẹ gã gây áp lực ngược lại, hủy hoại Tạ gia. Mà quan hệ lợi ích giữa Tạ gia và quân đoàn Kim Dực Doanh đã rất sâu, động một sợi tóc là ảnh hưởng đến toàn thân. Chừng nào Mục Tử Nguyệt chưa rời khỏi vị trí tổng tư lệnh, họ không thể công khai đối đầu với gã ta được.

"Không phải ai cũng giống cậu, có thể muốn làm gì thì làm." Tạ Nam Quân nói với giọng đầy oán thán và ghen tị.

"Hơn nữa Mục Tử Nguyệt hiểu rõ cách kiểm soát thuộc hạ hơn Mục Tử Vũ, mọi người đều rất tuân lệnh và nghe lời gã, không giống như vị chỉ huy nhỏ của Ngân Long các cậu dễ nắm bắt như vậy."

Là người của Ngân Long, Từ Thanh Nhiên cảm thấy hơi xấu hổ thay cho vị chỉ huy nhà họ.

"Nhưng anh Dục cũng đã giúp chúng tôi trả thù một chút." Khi Tạ Nam Quân nói câu này, giọng anh ta trở nên nhỏ hơn.

Từ Thanh Nhiên rất hợp tác im lặng lắng nghe.

—— Mặc dù không hiểu tại sao anh ta lại phải cẩn thận như vậy trong phòng tắm nhà mình.

Ngay sau đó, Từ Thanh Nhiên nghe được từ Tạ Nam Quân một chuyện khá kinh hoàng.

Để giúp Tạ gia trả thù, Thẩm Đình Dục đã tìm cơ hội đánh ngất Mục Tử Nguyệt rồi nhốt gã ta cùng với một người loại E đang trong trạng thái 'phát tình'. Người loại E này lúc đó cũng là tội phạm bị Ác Tháp truy nã, là một kẻ đồng tính luyến ái có sở thích hơi biến thái, chuyên nhắm vào những người đàn ông đẹp trai.

Lúc đó, kẻ này vừa hay bị Thẩm Đình Dục bắt được và chưa kịp giao nộp.

Dù sao thì sau đó tên biến thái này vẫn chưa bị giao cho Ác Tháp, vì nghe nói sau sự việc, Mục Tử Nguyệt đã cho người giết chết hắn. Từ đó về sau Mục Tử Nguyệt không còn gây rắc rối cho Tạ gia và Tạ Nam Y nữa.

Còn bản thân gã ta, nếu không có việc gì thì sẽ không tùy tiện ra ngoài nữa.

Ngay cả khi phải ra ngoài, gã ta cũng phải đi với một đội ngũ rất lớn, xung quanh phải có đầy người mới cảm thấy an tâm.

Từ Thanh Nhiên nghe xong, phải cố gắng lắm mới không để khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời.

Không hổ danh là người đàn ông của cậu.

"Dù sao thì cũng có một đống chuyện kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết... Thêm vào đó, có lẽ bọn tôi và Thẩm Đình Dục vốn đã khá hợp nhau, sau khi anh ta sửa đổi tính xấu thì bọn tôi mới chơi cùng nhau."

Tạ Nam Quân nói đến khô cả miệng mới phản ứng lại rằng Từ Thanh Nhiên gọi điện đêm khuya chỉ để hỏi những chuyện này: "Khoan đã, sao cậu lại đột nhiên hỏi tôi những chuyện cũ rích đó? Có phải Thẩm Đình Dục gặp rắc rối gì không?"

"Không có." Từ Thanh Nhiên dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Tôi chỉ muốn biết từ khi còn nhỏ đến lúc lớn lên, anh ấy có từng chịu khổ không?"

"Ý tôi là Thẩm gia có từng vì thân phận loại E của anh ta mà có ý định chống đối và từ chối, rồi vứt anh ta đến vùng hoang dã xa xôi nào đó để anh ấy tự sinh tự diệt không?"

Tạ Nam Quân nghi hoặc: "Thanh Nhiên à, cậu lại nghe được câu chuyện kỳ lạ gì từ đâu vậy?"

"Thẩm Đình Dục... quan hệ của anh ấy với gia đình đúng là không thân thiết, nhưng theo tôi biết thì Thẩm gia đối xử với anh ấy khá tốt. Từ khi anh ấy sinh ra cho đến khi vào Ác Tháp, họ luôn nuôi dưỡng anh ấy như một công tử thế gia."

"Còn về việc ra khỏi Ác Tháp, năm sau anh ấy đã suôn sẻ vào học viện quân sự Grandis."

"Sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã vào phục vụ trong bộ quân sự quân đoàn Kim Dực với thành tích xuất sắc, những chuyện cậu nói như lưu lạc đầu đường xó chợ tự sinh tự diệt... chắc là không có đâu nhỉ?"

Từ Thanh Nhiên lại hỏi: "Tôi còn nghe nói lúc trước ở Ác Tháp, mắt anh ấy từng bị thương rất nặng."

"Kiểu như nhãn cầu bị hoại tử, hoàn toàn không thể sử dụng được nữa ấy."

Tạ Nam Quân cười lớn mấy tiếng: "Cậu nhớ nhầm người rồi phải không?"

"Đúng là có một người từng bị thương nặng như vậy ở Ác Tháp, nhưng không phải Thẩm Đình Dục mà là tên khốn Mục Tử Nguyệt ."

Nghe nói Mục Tử Nguyệt muốn mãi mãi nhớ về nỗi đau khi đó, cho đến bây giờ vẫn từ chối lắp 'nghĩa nhãn'.

Chỉ xuất hiện với hình ảnh một mắt.

Tạ Nam Quân châm chọc: "Ai kể cho cậu câu chuyện bi thảm như vậy thế?"

"Có lẽ tuổi thơ của Thẩm Đình Dục không mấy vui vẻ, nhưng sau khi anh ấy hiểu ra và rời đi, cuộc đời luôn thuận buồm xuôi gió. Ngay cả Mục Tử Nguyệt cũng chỉ dám âm thầm dùng chút thủ đoạn nhỏ với anh ấy, không dám thực sự giết anh ấy."

"Dù sao nếu cậu hỏi tôi, tôi thực sự không nhớ anh ấy đã từng lưu lạc, cũng không nhớ anh ấy đã từng thay nghĩa nhãn."

Từ Thanh Nhiên thở dài, giọng điệu bình tĩnh: "Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này."

Trước khi cúp máy, cậu dặn dò: "Những điều tôi hỏi anh tối nay, đừng nói cho anh Thẩm Đình Dục biết nhé."

Tạ Nam Quân ngập ngừng: "Tại sao?"

Từ Thanh Nhiên mặt không đổi sắc nói: "Chỉ là với tư cách là bạn của anh ấy, tôi hy vọng có thể hiểu rõ hơn về một số quá khứ của anh ấy, tiện thể xác minh những tin đồn tôi nghe được."

"Tôi chỉ muốn có thể đối xử tốt với anh ấy, nhưng không muốn để anh ấy biết rồi cảm thấy áp lực."

Tạ Nam Quân vừa nghĩ Thẩm Đình Dục mặt dày như vậy chắc không cảm thấy áp lực đâu, vừa cảm thấy Từ Thanh Nhiên thật là một người bạn đáng nể.

Cảm thấy ấm lòng, anh ta liên tục đáp: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không nói đâu."

Ngừng một chút, anh ta lại nói thay cho Thẩm Đình Dục: "À, những thói quen nhỏ và tính cách loại E của Thẩm Đình Dục, đôi khi quả thật không tốt lắm."

"Nhưng bọn tôi quen biết anh ấy nhiều năm như vậy, anh ấy không dễ dàng tâm sự với người khác đâu. Một khi đã coi cậu là bạn, anh ấy sẽ đối xử chân thành, cậu cứ nhìn vào việc trước đây anh ấy đã giúp cậu nhiều như vậy, đừng so đo những tật xấu nhỏ đó của anh ấy nữa."

Từ Thanh Nhiên hạ mi mắt, trong đôi mắt lóe lên tia sáng nhẹ, giọng điệu có thêm chút dịu dàng khó nhận ra: "Tôi biết, tôi không chê anh ta đâu."

Tạ Nam Quân được cam đoan, vui vẻ cúp máy.

Còn Từ Thanh Nhiên nghe xong, tiện tay lấy một cái bánh mì từ trong túi ra, cắn một miếng, cảm thấy không nếm ra vị gì bèn bắt đầu thất thần.

Vậy tại sao Thẩm Đình Dục lại bịa ra những chuyện chưa từng xảy ra để lừa cậu chứ?

—— Không đúng, những chuyện đó thực sự chưa từng xảy ra sao?

Ít nhất những gì Thẩm Đình Dục trải qua ở Ác Tháp là do chính cậu nhìn thấy.

Chuyện này Thẩm Đình Dục chưa bao giờ nói cho cậu biết.

Còn có mối quan hệ giữa Thẩm Đình Dục và Mục Tử Nguyệt cũng khá đáng suy ngẫm.

Từ Thanh Nhiên tự nhận mình vẫn hiểu rõ Thẩm Đình Dục.

Dù khi còn nhỏ, tính cách của anh còn tệ hơn bây giờ nhưng với bản tính kiêu ngạo ấy, nếu người khác không chủ động gây sự, anh cũng lười để ý đến người khác. Giống như Mục Tử Vũ năm đó, sở dĩ bị đánh là vì hắn chủ động đi bắt nạt người trước.

Vì vậy việc Thẩm Đình Dục đánh Mục Tử Nguyệt năm đó chắc chắn cũng là do Mục Tử Nguyệt khiêu khích anh trước.

Nhưng thứ khiến Từ Thanh Nhiên tò mò hơn lúc này là sự căm hận của Mục Tử Nguyệt đối với Thẩm Đình Dục rõ ràng lớn hơn nhiều so với Mục Tử Vũ.

Lớn đến mức dù biết rõ va chạm với một người loại E như anh - nếu chỉ làm anh trầy da một chút, sẽ bị cắn lại một miếng thịt, gã vẫn cứ khăng khăng và cố chấp như vậy.

Huống chi Mục Tử Nguyệt với tư cách là tổng tư lệnh của quân đoàn Kim Dực cộng thêm là đại hoàng tử của đế quốc, có quyền lực tuyệt đối. Vậy mà gã lại thà cứ kéo dài với Thẩm Đình Dục như thế, nghĩ đủ cách để làm anh khó chịu chứ không trực tiếp loại bỏ anh.

Phải chăng đơn giản chỉ vì hiện tại Thẩm Đình Dục là trụ cột lớn của quân đoàn Kim Dực Doanh nên không tiện?

Từ Thanh Nhiên không có tâm trạng gì mà lại cắn thêm một miếng bánh mì.

Lại một lần nữa chìm vào suy tư.

...

Ngày thứ ba phi thuyền di chuyển trong không gian.

Lại check-in tại một trạm không gian, tiến vào lãnh địa của một hệ sao khác mà không dừng lại nghỉ ngơi.

Trong xe, Từ Thanh Nhiên đang xem xét các tài liệu vừa nhận được trên màn hình.

Hôm đó sau khi nói chuyện với Tạ Nam Quân xong, cậu lại hỏi xin Thẩm Thiên Hành báo cáo sức khỏe của Thẩm Đình Dục cùng với một số hồ sơ bệnh án.

Thẩm Thiên Hoành rất sảng khoái sắp xếp gửi cho cậu, cũng không hỏi lý do.

Từ Thanh Nhiên mất vài giờ đọc kỹ nhưng không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào về việc Thẩm Đình Dục đã từng chữa mắt.

Về kết quả kiểm tra sức khỏe, mọi mặt đều rất khỏe mạnh - có thể nói là một đối tượng tương thích hoàn hảo.

Cậu còn gián tiếp xác nhận với Thẩm Thiên Hành, trước khi vào Ác Tháp, Thẩm Đình Dục thực sự luôn ở trong Thẩm gia.

Chuyện lưu lạc đầu đường xó chợ cơ bản là không xảy ra.

Từ Thanh Nhiên không nghi ngờ những gì Thẩm Đình Dục đã nói với mình.

Cậu chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc đây là chuyện gì.

Thực ra khi sự việc phát triển đến mức này, những thông tin liên quan thu thập được đều đang chỉ về một câu trả lời vô lý nhưng lại phù hợp nhất.

Không khó đoán.

Nhưng Từ Thanh Nhiên vẫn cảm thấy hơi hoang mang.

Thẩm Đình Dục lẽ nào là người đã từng sống lại sao?

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!!"

Hệ thống đã nghe lén suy nghĩ của cậu nửa ngày, hoảng hốt la lên.

"Mục tiêu chinh phục không thể nào là người sống lại được!"

Nó có vẻ rất từ chối chấp nhận chuyện này.

Từ Thanh Nhiên tựa vào lưng ghế, tâm trạng và biểu cảm đều rất bình tĩnh: "Tại sao lại không thể?"

"Mày cho tao xuyên tới đây nhưng không cho người khác sống lại sao?"

"Cái này khác." Hệ thống phản bác, "Ký chủ đại đại là vì có sự giúp đỡ của iêm - hệ thống này nên mới có thể bật hack mà!"

Từ Thanh Nhiên: "Biết đâu trên người anh ta cũng có hệ thống?"

Hệ thống nâng cao âm lượng: "Điều này càng không thể nào!"

"Để tránh tình huống nhiệm vụ xung đột, một thế giới trong cùng một thời kỳ nhiều nhất chỉ sắp xếp một hệ thống dẫn dắt ký chủ thực hiện nhiệm vụ."

"Nói lùi một bước, nếu thế giới này thật sự xảy ra bug vô tình xâm nhập hệ thống thứ hai, nhưng theo phân công nhiệm vụ của cục quản lý, nhiệm vụ giữa các hệ thống là không thể chồng chéo. Ý là mục tiêu nhiệm vụ được phân phối cho chủ nhân đại đại, trên người không thể mang hệ thống, trăm phần trăm chắc chắn là cư dân bản địa của thế giới này!"

Giọng điệu của hệ thống rất tự tin.

Từ Thanh Nhiên nhíu mày: "Vậy còn lý do khác để giải thích điều này không?"

Hệ thống ấp úng: "Thì là, ờm, chắc chắn là Thẩm thượng tướng đã lừa anh đó!"

Từ Thanh Nhiên: "Chuyện ký ức linh hồn không thể giả mạo, chính mày đã nói với tao như thế, đúng không? Vậy những hình ảnh tao từng thấy lúc đó thì phải giải thích sao đây?"

"Lẽ nào mày cũng muốn nói anh ta cũng giống như tao bị xuyên hồn? Nhưng mày cũng đã nói, ký ức linh hồn nhìn thấy sẽ là bộ dạng thật sự của linh hồn, người tao nhìn thấy là phiên bản thu nhỏ của Thẩm Đình Dục."

Vì vậy gần như có thể loại trừ khả năng này.

Hệ thống không nói gì nữa.

Từ Thanh Nhiên cười khẩy: "Thừa nhận đi, chính là cục quản lý của các người sắp việc sai rồi."

Hệ thống: "..."

Không thể nào! Nó nhất quyết không thừa nhận!

"Tóm lại vẫn không loại trừ khả năng mục tiêu chinh phục đã bịa đặt lời nói dối. Dù không có ghi chép, cũng không có nghĩa là sự việc thực sự chưa từng xảy ra. Ký chủ muốn xác định sự thật về việc tái sinh của Thẩm thượng tướng thì vẫn cần thêm nhiều bằng chứng nữa."

Từ Thanh Nhiên không trả lời nữa.

—— Những gì hệ thống nói cũng có lý.

Ngày thứ sáu phi thuyền di chuyển trong biển sao mênh mông.

Đã đi được nửa đường.

Trong xe thời gian này chỉ có Từ Thanh Nhiên và con chó trắng.

May mắn là vẫn còn con chó trắng bên cạnh, nếu không một mình bay ở nơi không thấy được điểm cuối này sẽ cô đơn lắm.

Từ Thanh Nhiên tưởng rằng mình đã quen với cảm giác một mình từ lâu.

Bây giờ đột nhiên phát hiện, sau khi ở cùng Thẩm Đình Dục, cậu lại bắt đầu cảm thấy hơi không quen.

Sáu ngày liên tục di chuyển khiến tinh thần lực của Từ Thanh Nhiên tiêu hao khá nhiều.

Cuối cùng cậu vẫn dừng lại nghỉ ngơi một chút tại một trạm dừng đã đi qua.

Trạm không gian khác với cửa khẩu trên mặt đất.

Họ chỉ cần đỗ phi thuyền trong không gian nghỉ ngơi riêng biệt là có thể nghỉ ngơi ngay trong phi thuyền rồi lại rời đi. Tất nhiên, trong không gian nội bộ có thiết bị cung cấp oxy và trọng lực, nếu chán quá muốn xuống đi dạo, lấy chút đồ ăn thức uống cũng được.

Từ Thanh Nhiên không định xuống.

Cậu chọn nghỉ ngơi ngủ một giấc trong phi thuyền.

Khi tỉnh dậy, thấy điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.

Là Thẩm Đình Dục gửi đến, không có chữ mà chỉ có một tấm ảnh. Trong ảnh là một bầu trời đầy sao và một vầng trăng hơi tròn.

Nhưng Từ Thanh Nhiên nhận ra góc độ này, cùng với một phần nền phía dưới bầu trời sao.

Cậu nhắn tin hỏi: "Anh đã về Thiên Lang rồi à?"

[Thẩm Đình Dục: Ừ, vài ngày nữa cần đến cung điện một chuyến nên về nghỉ ngơi trước.]

Đến cung điện, có lẽ cũng với mục đích giống như cậu.

Từ Thanh Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không nói cho anh biết mình cũng nhận được lời mời.

[Thẩm Đình Dục: Mệt quá.]

[Thẩm Đình Dục: Khóc huhu.gif]

Thẩm thượng tướng vốn chỉ dùng biểu tượng cảm xúc mặc định của app để nhắn tin, không biết từ đâu lấy được ảnh động dễ thương.

Một con gấu nâu nhỏ nằm sấp trên đất vừa giãy giụa vừa đánh lộn, nước mắt ở khóe mắt bay tung tóe như đài phun nước trông rất buồn cười.

Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng, đây là đang làm nũng sao?

Cậu thậm chí còn cảm thấy ý nghĩa đằng sau hai từ và biểu tượng cảm xúc đó thực ra là muốn nói nhớ cậu.

Vì vậy cậu trả lời: "Tôi cũng nhớ anh."

"Vài ngày nữa bận xong, tôi sẽ đến tìm anh nhé?"

Đối phương bất ngờ không trả lời ngay.

Mà là sau khi im lặng một phút, khi Từ Thanh Nhiên lại buồn ngủ muốn ngủ tiếp, đột nhiên nhận được yêu cầu gọi điện.

Cậu cố gắng mở mắt kết nối, không cần đoán cũng biết đối phương là ai: "Ừm? Có chuyện gì vậy?"

Giọng Từ Thanh Nhiên uể oải, kéo dài vài phần buồn ngủ, nghe có vẻ dịu dàng.

Thẩm Đình Dục dừng lại vài giây, thành thật nói: "Không có gì."

"Chủ yếu là muốn xác nhận một chút, điện thoại của em có bị ai trộm mất không, người vừa trả lời tin nhắn cho anh có phải là em không ấy mà."

Giọng điệu này lại rất nghiêm túc.

Từ Thanh Nhiên hơi chậm hiểu, từ từ mới nhận ra rằng thông thường cách cậu trả lời tin nhắn khá là lạnh lùng và cứng nhắc, có vẻ như rất ít khi chủ động nói những lời thân mật với Thẩm Đình Dục.

Nhưng tên đàn ông này cũng không cần phải nghiêm túc đến thế chứ?

Từ Thanh Nhiên hỏi anh: "Anh đang ám chỉ tôi hay là đang trách tôi bình thường không đủ dịu dàng với anh?"

Thẩm Đình Dục cười khẽ: "Không có."

"Mỗi lần em giận đánh anh đều không nỡ đánh gãy xương đã là rất dịu dàng rồi."

Thượng tướng Thẩm là người biết cách "dìm" chính mình.

"Anh không cần phải hạ mình như vậy." Từ Thanh Nhiên bất chợt nói, giọng khá nghiêm túc.

"Thẩm Đình Dục, tôi chưa từng thích ai, cũng chưa từng yêu đương, có lẽ bản năng theo đuổi tình cảm cũng không nhạy cảm bằng anh. Nhưng tôi hy vọng mối quan hệ của chúng ta là bình đẳng, anh không cần phải nhường nhịn tôi quá mức."

"Nếu tôi có làm điều gì không tốt, hoặc chưa đạt yêu cầu, anh có thể nói thẳng với tôi."

Từ Thanh Nhiên nói, ánh mắt dịu dàng hơn: "Tôi không định coi anh là vật sở hữu của kẻ thống trị, cũng không muốn coi anh như một vũ khí nhân hình để kiểm soát, tôi chỉ muốn yêu đương bình thường với anh thôi."

"Yêu đương như người bình thường."

Chủ đề đến quá đột ngột, Thẩm Đình Dục ở đầu bên kia im lặng.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở mơ hồ của anh.

Từ Thanh Nhiên nhớ lại một đêm nào đó không rõ là ngày nào, lại chủ động hỏi anh: "Vết thương tinh thần của anh, dạo gần đây còn phát tác không?"

"Anh có đang dùng thuốc ức chế không?"

Thẩm Đình Dục trả lời câu hỏi của cậu trước: "Vẫn chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng vẫn còn cảm thấy khá khó chịu."

"Nhưng không nghiêm trọng như trước nữa."

Giọng điệu của Thẩm Đình Dục, vô thức trở nên dịu dàng hơn: "Có đang dùng thuốc ức chế."

"Thuốc bây giờ có thể kéo dài thời gian hơn rồi, hiện tại 3-4 tháng dùng một liều không có vấn đề gì."

Từ Thanh Nhiên trực tiếp nói thẳng: "Nếu anh chịu để tôi 'ăn' anh thêm vài bữa, có khi còn có thể kéo dài thời gian lên đến nửa năm."

Thẩm Đình Dục lại không nói gì.

Máy liên lạc trong một khoảng thời gian dài sau đó, chỉ còn tiếng thở nhẹ của hai người.

"Từ Thanh Nhiên, em rất tốt."

Thẩm Đình Dục như thể đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng.

"Anh biết em không có ý định như những người loại D khác, muốn kiểm soát suy nghĩ và ý chí của anh. Tương tự, anh cũng không muốn yêu cầu em cố ý chiều lòng anh, thay đổi tính cách và thói quen của em. Anh chỉ rất vui vì em đang vô thức bước đến gần anh hơn."

Thẩm Đình Dục thở nhẹ nhàng: "Em đã từng tự mình chịu mọi khổ đau quá lâu rồi."

"Em là người bình thường, không giống như anh là loại E, khá vô cảm với cảm xúc."

Vì vậy, anh muốn cưng chiều em nhiều hơn một chút.

Lúc này ở nhà Thẩm Đình Dục chỉ có một mình anh.

Căn biệt thự rộng lớn trống trải, ngoài phòng đọc sách ra, các không gian khác đều tối om. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy như có người bên cạnh, không còn cảm giác cô đơn nữa.

Người ở đầu bên kia im lặng rất lâu, Thẩm Đình Dục lại cười nhẹ nói: "Anh đều tự nguyện cả, cũng rất vui."

Nói xong mấy câu, Từ Thanh Nhiên vẫn không đáp lại.

Lắng nghe kỹ, hình như cậu đã ngủ mất rồi.

Thẩm Đình Dục lập tức bật cười.

Vừa rồi quên hỏi cậu đang làm gì, sao giọng nghe có vẻ buồn ngủ thế.

Thẩm Đình Dục nghe tiếng thở đều đặn ở đầu bên kia máy liên lạc, không nỡ ngắt kết nối.

Đeo nó giống như Từ Thanh Nhiên đang ở bên cạnh anh, cùng anh nghỉ ngơi.

Đêm khuya người vắng.

Ánh đèn còn sáng trong phòng đọc sách của biệt thự lớn, không lâu sau cũng tắt theo.

Khi Từ Thanh Nhiên tỉnh dậy, máy liên lạc đã hết pin.

Cậu được hệ thống kể lại, sau khi cậu vô ý ngủ thiếp đi, Thẩm Đình Dục không ngắt kết nối mà cứ duy trì chế độ gọi như vậy cho đến khi máy liên lạc của cậu tự động ngắt do hết pin.

Từ Thanh Nhiên không nói gì, cũng không cảm thấy anh lãng phí, treo máy liên lạc vào nguồn điện ở bảng điều khiển để sạc.

Ban đầu cậu định trước khi trở về Ngân Long sẽ ghé qua nhà Thẩm Đình Dục, tạo cho anh một bất ngờ khi gặp mặt.

Kết quả cuối cùng vẫn không thể đi được.

"... Vì vậy, Từ Thượng tá, thật sự rất xin lỗi, đặc biệt là với thân phận đặc biệt của ngài thì tạm thời càng không thể cho phép đi qua."

"Mong ngài thông cảm."

Từ Thanh Nhiên đang ở trạm không gian vượt qua lãnh địa của hệ Thiên Lang.

Nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên bị chặn lại.

Cậu nhìn qua mấy con đường liền kề khác.

Những phi thuyền mang giấy chứng nhận thân phận của quân đoàn Kim Dực đều được cho phép đi qua trong khi những cư dân mang thân phận Ngân Long khác cũng bị ngăn cản vào.

Từ Thanh Nhiên chỉ có thể quay lại phi thuyền, lùi ra ngoài đường hầm của trạm để tạm đỗ, lấy điện thoại ra bắt đầu lên mạng.

Theo nhân viên làm việc tại trạm biên giới, hai quân đoàn vừa xảy ra sự kiện khá nhạy cảm hôm kia.

Ban đầu, có vài nhân viên nội chính và quan chức quản lý của quân đoàn Ngân Long bị sát hại. Sau khi điều tra, những kẻ tấn công họ đến từ Kim Dực, có vẻ còn là sát thủ chuyên nghiệp được tổ chức, không phải xung đột ngẫu nhiên mà là nhận nhiệm vụ đến ám sát những người đó.

Sau khi sự việc bùng nổ, gây ra sự bất mãn của người dân Ngân Long.

Họ cho rằng gần đây Ngân Long đang có xu hướng tốt lên, danh tiếng của Tam vương tử Mục Tử Vũ cũng có dấu hiệu dần hồi phục khiến Kim Dực lo lắng nên cử người ám sát các quan chức quan trọng của họ.

Không lâu sau bên Kim Dực cũng truyền ra tin tức về các quan chức quan trọng bị tấn công chết.

Vì vậy, người dân hai quân đoàn vốn đã không ưa nhau và cãi nhau hàng ngày, lại bắt đầu một cuộc khẩu chiến cực kỳ nghiêm trọng. Cãi nhau cãi nhau dần dần phát triển ra ngoài đời thực. Một số người có tính khí nóng nảy hoặc bồng bột, không nhịn được đã ra tay với nhân viên của quân đoàn đối phương xuất hiện trên lãnh thổ bên mình.

Cuộc chiến ngoài đời thực vừa bắt đầu dần dần biến thành bạo loạn nghiêm trọng.

Lính tuần tra và nhân viên cảnh sát của hai bên bận rộn không thể tả xiết, dù đã nỗ lực ngăn chặn, sự việc vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà còn có xu hướng leo thang.

Người ở trạm không gian biên giới nói chính quyền Đế quốc ở hệ Thiên Thần sáng nay đã đưa ra thông báo về sự việc, tạm thời cấm cư dân hai quân đoàn vượt qua khu vực quản lý của đối phương.

Từ Thanh Nhiên ngồi trong xe, lướt đến phần tin tức.

Có lẽ vì người dùng mạng cãi nhau quá dữ dội, dưới bài đăng của truyền thông chính thức và blog chính thức, tất cả đều trong tình trạng cấm bình luận.

Cậu tựa vào ghế lái, một tay chống cằm, ánh mắt u ám.

Rất tốt, mọi bất ngờ đều đổ sông đổ biển hết rồi.

Tấm bảng ánh sáng đặt tùy ý trên ghế phụ cũng bật ra một biểu tượng phong bì đang từ từ lơ lửng lên xuống trong không trung.

Cậu không có tâm trạng để giơ tay mở ra, đó là email nhóm gửi từ Tổng vụ Đế quốc, cho biết cuộc họp hai quân đoàn dự kiến vào cuối tháng tại cung điện có thể cần phải hoãn lại. Cụ thể vẫn cần dựa theo kế hoạch phát triển tiếp theo của hai bên, yêu cầu họ theo dõi thông báo mới nhất từ Tổng vụ theo thời gian thực.

Tâm trạng của Từ Thanh Nhiên lại càng u ám hơn.

Rất tốt, cơ hội gặp mặt bạn trai một cách đường đường chính chính thông qua công việc có vẻ cũng sắp tan thành mây khói.

Trong lúc buồn bực lướt tin tức, cậu lại thấy một cái tên quen thuộc trên hot search.

#Chúc mừng Thẩm Đình Dục chính thức thăng chức Đại tướng Tổng doanh Kim Dực!#

Ồ?

Kim Dực quả nhiên lại nâng địa vị cho Thẩm Đình Dục sao? Nhưng quyết định này Mục Tử Nguyệt có thể chấp nhận không?

Từ Thanh Nhiên nghĩ xong, lại bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười.

Quân đoàn Kim Dực bây giờ còn có nhiều người quản lý như vậy, một mình Mục Tử Nguyệt phản đối cũng vô ích phải không?

Đến lúc này, Từ Thanh Nhiên cũng không cần phải giấu hành tung nữa.

Chỉ có thể cầm điện thoại lên, mặt không cảm xúc chụp một bức ảnh từ kính chắn gió hướng về cửa khẩu trạm không gian của hệ Thiên Lang, gửi cho Thẩm Đình Dục kèm theo lời nhắn: "Chúc mừng Thẩm Đại tướng ."

"Khi nào có thể thăng tiến thêm nữa? Tôi không thích cách gọi Đại tướng này, Đại nguyên soái nghe hay hơn."

Theo quy trình thăng chức của Đế quốc Kian, Thẩm Đình Dục lên cao hơn nữa sẽ có chức Đại nguyên soái Tổng doanh.

Hoặc có thể bỏ qua chức vụ này, trở thành Phó tư lệnh.

Tin nhắn bên kia vẫn trả lời rất nhanh.

[Thẩm Đình Dục: ?]

[Thẩm Đình Dục: Vậy hôm đó khi anh gọi cho em, em đã lên đường rồi à?]

Luôn nắm bắt trọng tâm rõ ràng như vậy.

Từ Thanh Nhiên lý sự đáp lại một câu: "Phải."

Thẩm Đình Dục gửi cho cậu một biểu tượng cười khóc.

Từ Thanh Nhiên bây giờ đang ở trong trạng thái nhìn cái gì cũng đặc biệt khó chịu: "Anh còn cười?"

"Tôi về đây để gặp anh, nhưng có vẻ không cần gặp nữa rồi." Cuối cùng còn thêm một biểu tượng mỉm cười.

Thẩm Đình Dục lại gửi cho cậu một hình động khóc lóc.

Cậu bật cười một tiếng đầy bực bội, không trả lời.

Hệ thống: "..."

Chậc, đàn ông, lời nói hôm đó đã quên sạch rồi phải không?

Bất đắc dĩ, Từ Thanh Nhiên chỉ có thể theo kế hoạch ban đầu trở về Bích Thủy Sơn Trang trước.

Sau khi về nhà, lại ngủ hai ngày hai đêm, mới bổ sung được khoảng một nửa tinh thần lực đã tiêu hao trong chuyến đi.

Điện thoại đã sạc đầy từ lâu.

Cậu rút nó ra khỏi dây sạc rồi nằm sấp trên giường nhìn vài cái, trên đó có một đống tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ.

Ngoài Thẩm Đình Dục, còn có vài người khác cũng gửi tin nhắn cho cậu.

Ví dụ như Nghê Tiêu Diên, Thích Hòa Khiêm các kiểu.

Cậu mở tin nhắn của Thẩm Đình Dục trước.

Lúc đó thấy cậu không trả lời, anh không nhịn được gọi cho cậu vài cuộc. Sau khi không có ai nghe máy trong một thời gian dài, cũng không nghi ngờ cậu đang giận dỗi làm nũng, mà hỏi cậu: "Ngủ rồi à?"

Sau đó lại bổ sung một câu: "Tỉnh rồi thì báo anh."

Kết quả lần này cậu ngủ quá lâu, Thẩm Đình Dục hôm qua vẫn không nhịn được lại gọi cho cậu vài cuộc nữa.

Do dự hỏi: "... Em thật sự giận rồi sao?"

Tâm trạng hơi buồn bực vì vừa mới thức dậy của Từ Thanh Nhiên, lập tức bị câu nói này làm cho tiêu tan.

Trực tiếp gửi lại cho anh ta một tin nhắn thoại: "Ngủ hai ngày, vừa mới tỉnh."

Giọng điệu uể oải cực kỳ quyến rũ.

Trả lời xong tin nhắn của Thẩm Đình Dục, cậu lại thoát ra mở tin nhắn của Nghê Tiêu Diên.

Vài câu tin nhắn văn bản, nội dung khá là bùng nổ.

[Nghê Tiêu Diên: Đệt? !]

[Nghê Tiểu Uyển: Lục Thành lại tái hợp với Từ Thanh An rồi! Ngày cưới của hai người đã định rồi!]

[Nghê Tiểu Uyển: Không phải, vị Lục Thiếu tướng này nghĩ gì vậy? Từ Thanh An loại người tồi tệ như vậy, hắn vẫn muốn! Thật là dao nhỏ đâm mông mở mắt, làm cả nhà tôi sốc!]

Từ Thanh Nhiên ngược lại khá bình tĩnh.

Chủ yếu là tội danh mà Từ Thanh An bị đưa vào Ác Tháp lúc đầu đều không tính là tội ác lớn gì, chỉ định là đưa vào đó để giáo dục và răn đe nhẹ nhàng. Với tính cách có EQ cao và giỏi giả vờ của Từ Thanh An, việc rời khỏi Ác Tháp suôn sẻ chỉ là sớm muộn mà thôi.

Còn về phần Lục Thành - hắn không ở bên Từ Thanh An thì còn có thể ở bên ai nữa?

Người phù hợp nhất với hắn trên thế giới, yêu hắn nhất đã không còn nữa, trước đây hắn lại đầu tư quá nhiều tâm sức vào Từ Thanh An. Là đàn ông cậu rất hiểu, nhiều lúc đi đến bước này, đã bỏ ra quá nhiều tình cảm và sức lực thì lười không muốn đầu tư lại từ đầu nữa, cũng sẽ cảm thấy không cam tâm vì thất bại trước đó.

Đặc biệt là lúc trước hắn đối xử với Từ Thanh An vô tình như vậy cũng là vì mơ tưởng có thể hàn gắn lại với 'Từ Thanh Nhiên'.

Đã không thể thực hiện được ước mơ này nữa, thì chỉ còn cách lui một bước tiếp tục ở bên cạnh người em cùng cha khác mẹ của "Từ Thanh Nhiên". Huống hồ, trong người Từ Thanh An còn chảy một nửa dòng máu giống với Từ Thanh Nhiên, cũng có thể coi là một 'món thay thế' phải không?

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Nhiên bật cười một tiếng.

-- Lục Thành, anh đúng là không hổ danh là tra công* nhỉ.

(*tra công: nhân vật nam chính phản diện, có tính cách xấu xa)

Tin nhắn cậu trả lời cho Nghê Tiêu Diên là: "Giả vờ không biết đi, đừng gửi tiền mừng cho họ nữa, lãng phí tiền."

"Hai người họ cũng khá là điên khùng, có thành được hay không còn chưa biết, biết đâu cuối cùng đám cưới này lại phải hủy."

Ồ, cậu không quên.

Lúc trước đã nói rồi, tất cả các bữa tiệc trong cuộc đời còn lại của Từ Thanh An, cậu đều phải chen một chân vào.

Cậu ta thật sự dám tổ chức tiệc cưới này thì phải chịu được việc cậu phá đám.

Từ Thanh Nhiên hài lòng thoát khỏi khung chat, lại mở tin nhắn của Thích Hòa Khiêm.

Bận rộn như đang phê duyệt tấu chương.

[Thích Hòa Khiêm: Từ Thanh An ra ngoài rồi cậu có biết không?]

[Thích Hòa Khiêm: Ban đầu tôi tưởng cậu ta mãn hạn tù và có biểu hiện tốt nên được ra, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết, hóa ra là Đại vương tử đưa cậu ta ra.]

Từ Thanh Nhiên lập tức hiểu ra.

Hóa ra là do Mục Tử Nguyệt sắp đặt, chắc chắn là muốn chọc tức cậu đây mà.

Mục Tử Nguyệt này cũng khá là thù dai nhỉ.

Phía dưới còn có vài tin nhắn nữa.

[Thích Hòa Khiêm: Từ Thanh An ra ngoài còn lại lấy lòng Lục gia.]

[Thích Hòa Khiêm: Nhưng theo tôi biết, chỉ có Lục Thành chịu nói chuyện với cậu ta, còn Lục Ôn Niên có vẻ vẫn rất căm ghét cậu ta.]

[Thích Hòa Khiêm: Cậu ta không thể quay lại Học Viện Y nữa, nhưng Mục Tử Nguyệt có vẻ đã quyết định để cậu ta tiếp quản công việc kinh doanh của ông chủ Trần.]

[Thích Hòa Khiêm: Chính là Trần Thắng Phi khét tiếng xấu xa của quân đoàn Kim Dực ấy, thời gian trước nghe nói gã lại nhận được tố cáo, bị bắt đi điều tra. Lần này có thể do có 'đại ca' phía sau gây áp lực nên điều tra rất triệt để, những chuyện bẩn thỉu đã làm trong quá khứ đều bị phanh phui ra hết, chứng cứ xác đáng và đã định tội.]

Từ Thanh Nhiên suy nghĩ.

Trả lời: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Mới mấy ngày không quan tâm tin tức bên ngoài, đã có nhiều chuyện như vậy xảy ra.

Từ Thanh Nhiên còn đang cảm thán, thì tầng dưới đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.

Nhìn điện thoại, thời gian hiển thị là hơn 8 giờ tối.

Muộn thế này rồi, ai đến tìm cậu nhỉ?

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.