Chương trước
Chương sau
... Tên đàn ông chó này lại từ chối cậu??

༶•------------୨♡୧-------------•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

—-------------------

Minh Hải ở đầu bên kia video như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.

Gã đánh giá Từ Thanh Nhiên, người có vẻ ngoài rất khác so với lần cuối cùng gặp mặt, nhếch mép nhận xét: "Cậu vẫn hấp dẫn như ngày nào."

Từ một thiếu gia hào môn bình thường đến giờ đây khoác lên mình bộ quân phục Ngân Long.

Trông thật là rực rỡ.

Từ Thanh Nhiên nhếch mép trước camera trên màn hình.

Ánh mắt lạnh nhạt: "Vậy sao? Thế anh nói xem, tôi hấp dẫn anh ở chỗ nào?"

Hỏi xong, cậu tiện tay gửi tin nhắn cho Tạ Nam Quân ở Đông Thành, bảo anh ta lập tức đến Tây Thành bắt người.

Minh Hải suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi nói với cậu: "Cậu là loại D, chỉ riêng điểm này thôi đã có sức hấp dẫn lớn đối với những người loại E rồi."

"Đây chính là sự tương thích của mối ràng buộc linh hồn, dữ liệu phù hợp chẳng phải đã chứng minh điều đó rồi sao?"

Nghe xong, Từ Thanh Nhiên cười càng lạnh lùng hơn.

Cậu nói: "Anh xem, anh thậm chí còn không biết tại sao mình thích tôi."

"Chỉ dựa vào loại linh hồn tinh thần mà đã không kiểm soát được việc theo đuổi và yêu thích, vậy có gì khác với loài thú cấp thấp bị bản năng chi phối chứ?"

Rất nhiều người nói họ thích loại D.

Nhưng phần lớn sự yêu thích của họ xuất phát từ việc bị tinh thần lực đặc biệt của loại D thu hút, từ những lợi ích và thuận tiện mà họ có thể mang lại, cùng với cảm giác thỏa mãn và hư vinh sau khi đạt được.

Đối lập với điều đó, loại E cũng đặc biệt và mạnh mẽ không kém.

Chỉ là sức mạnh này không thể chuyển hóa thành lợi ích cho bạn đời, nên đặc tính này của họ cùng với tính cách có thể gây đe dọa trở thành điểm khiến đa số người e ngại.

Nụ cười trên mặt Minh Hải dần tắt, gã cho rằng những lời này của Từ Thanh Nhiên là đang tìm lý do cho Thẩm Đình Dục.

Gã giống như một đứa trẻ đang trong giai đoạn nổi loạn, đầy vẻ không phục: "Vị thượng tướng của quân đoàn Kim Dực kia cũng là người loại E, chẳng phải anh ta cũng vì bản năng mà thích cậu sao? Tại sao riêng anh ta lại được cậu chấp nhận?"

Từ Thanh Nhiên hỏi ngược lại: "Anh nghĩ Thẩm Đình Dục thích tôi là vì bản năng sao?"

Minh Hải im lặng không đáp.

Gã trầm ngâm một lúc, rồi mới cười nhẹ nói: "Không, bản năng nguyên thủy nhất của anh ta là ghét tôi."

Từ Thanh Nhiên không quên, khi cậu và Thẩm Đình Dục lần đầu gặp mặt, cả hai đều có cảm giác chán ghét từ tận đáy lòng đối với nhau.

Tuy mọi người đều nói, Thẩm Đình Dục ban đầu tưởng cậu là loại E nên vô thức ghét bỏ. Nhưng nhìn lại Minh Hải cùng với những người loại E khác mà cậu gặp trước khi linh hồn định hình, họ lại không vô thức biểu lộ sự chán ghét này với cậu.

Thậm chí cả Quý Hoài Tu, người cũng từng hiểu lầm hồi mới nhập học cũng chỉ vì xem cậu như một đối thủ mạnh, tâm lý chủ yếu là không phục và muốn thách đấu.

Cậu suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra, sự bài xích của Thẩm Đình Dục đối với cậu lúc ban đầu chẳng liên quan gì đến việc cậu có thể trở thành loại E hay không. Ngược lại, anh mới chính là người sớm nhất cảm nhận được khả năng cậu có thể định hình thành loại D, chỉ là ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra mà thôi.

Bởi vì điều Thẩm Đình Dục không mong muốn nhất chính là bị kiểm soát nên trong lòng anh bài xích mọi loại linh hồn, đặc biệt là những linh hồn có tiềm năng trở thành loại D.

Chán ghét bạn đời, chán ghét loại D, đây mới là bản năng thực sự của linh hồn anh.

Còn việc thích cậu mới là quyết định đi ngược lại bản năng của Thẩm Đình Dục.

Chính vì vậy, khi Từ Thanh Nhiên vi phạm ý nguyện và nguyên tắc ban đầu của mình, chủ động đề xuất yêu cầu kết nối linh hồn với anh, cậu mới chọn đồng ý thử một lần với anh.

Minh Hải dường như vẫn không muốn thừa nhận.

Có lẽ là không thể hiểu được ý tưởng thực sự mà cậu muốn diễn đạt.

Minh Hải bị cậu kích động đến cười giận dữ: "Được, cậu nói Thẩm Đình Dục yêu cậu."

"Nhưng Từ Thanh Nhiên, cậu đã quên Lục Thành người từng yêu cậu sâu đậm rồi sao?"

"Thiếu tướng Lục của quân đoàn Ngân Long, một người trẻ tuổi chính trực như vậy chẳng phải cũng không chịu nổi cám dỗ mà đem lòng yêu người khác sao? Cậu đã trải qua nỗi đau bị bỏ rơi một lần, vậy mà vẫn còn tin vào sự kết hợp dựa trên tình yêu sao?"

Với tính cách không tuân theo đế quốc của cả hai người bọn họ, chỉ cần ở bên nhau, họ có thể trở thành cặp đôi vô địch nhất của đế quốc Kian.

Lúc đó dù là Ngân Long hay Kim Dực, muốn bắt được họ sẽ càng khó hơn!

Minh Hải nghĩ vậy rồi lùi người về phía sau một chút.

"À phải rồi, cậu vẫn chưa biết tôi đang ở đâu phải không?" Gã nửa người chìm trong ghế sofa, bỗng nhiên giới thiệu về nơi anh ta đang ở, "Đây là đại bản doanh của Hắc lão đại, người đứng đầu tổ chức ngầm Tây Thành trước đây."

Từ Thanh Nhiên mặt không đổi sắc, nhìn thẳng về phía trước, không thèm đếm xỉa đến Minh Hải.

Cậu chỉ âm thầm tăng cường tinh thần lực đổ vào phi hành khí, để tăng tốc cho bản thân.

Minh Hải cũng không bận tâm về thái độ của cậu, còn xoay camera video về một góc khác của khung cảnh.

Ở đó có rất nhiều người đang ngồi xổm, trông giống như cư dân Tây Thành, tất cả đều run rẩy nhìn vào camera, rõ ràng đã bị dọa sợ rất nhiều. Không biết là tình cờ hay do sở thích đặc biệt của Minh Hải, trong đám đông có tỷ lệ cao nhất là những chàng trai trẻ đẹp trai.

Minh Hải lại xoay camera về phía mình, trước khi nói chuyện bỗng ngẩng đầu nhìn lên trên, rồi cười nhẹ: "Ah, người yêu mà cậu đã chọn đã đến rồi."

"Anh ta chắc chắn cũng biết tôi đang đợi anh ta."

"Nhiều con tin như vậy, quân cảnh chắc sẽ không bỏ mặc đâu nhỉ? Thượng tướng Thẩm sẽ để những người đó vào đây chịu chết trước, hay là sảng khoái một chút, trực tiếp vào đây đơn đấu với tôi đây?"

Từ Thanh Nhiên không nhìn anh ta, chỉ hỏi một cách thờ ơ: "Anh đã đơn đấu với anh ấy bao nhiêu lần rồi, có lần nào thắng được không?"

"Sao thế? Hay là anh lại nhận được công cụ mới gì đó từ tay tên chỉ huy não tàn của Kim Dực?"

Minh Hải giơ tay lên, ngón trỏ lắc lắc trước camera: "Dùng cùng một chiêu thức hai lần, đối với tôi thì chẳng còn gì mới mẻ nữa."

"À, vừa rồi hình như quên nói rồi."

"Đại bản doanh của Hắc lão đại, đồng thời cũng là nhà máy dược lớn nhất trong số các ngành công nghiệp ngầm mà ông ta điều hành."

Minh Hải gác cao một chân lên, hơi ngẩng cằm cười nói: "Ở đây có rất nhiều loại thuốc, nào là thuốc chặn tinh thần lực, thuốc ức chế tinh thần lực, thậm chí cả dạng xịt... Chỉ cần ngửi thấy là sẽ bị ảnh hưởng."

"Tất nhiên, còn có cả thuốc kích tình mà tôi yêu thích nhất nữa."

Từ Thanh Nhiên hơi cau mày.

Minh Hải lấy ra từ túi một ống thuốc màu tím sương mù, ngắm nghía nó như đang thưởng thức báu vật: "Đây là lô hàng mới mà họ vừa tung ra gần đây."

"Cấp bậc biển tinh thần càng cao thì càng bị ảnh hưởng mạnh bởi ảo giác." Minh Hải vừa nói vừa cười, "Đây chẳng phải là nghiên cứu nhắm vào người lọại E sao?"

"Loại thuốc này thậm chí còn chưa được đưa ra thị trường, nguyên liệu đặc biệt khó kiếm, tôi lục tung cả Tây Thành cũng chỉ tìm được sáu ống."

"Ngoại trừ mẫu này, những cái còn lại tôi đều cho hết vào bình xịt, phun vào con đường duy nhất dẫn đến nơi này rồi. Nếu là đội quân cảnh đi vào thì còn đỡ, ít ra còn có một đám người chia sẻ việc hấp thụ thuốc."

Thuốc màu phản chiếu trong mắt Minh Hải, lắc lư theo động tác của ngón tay anh ta.

Rồi đôi mắt đó mới tập trung lại vào camera trước mặt, cười nói: "Nhưng nếu chỉ có một mình Thượng tướng Thẩm, vậy anh ta sẽ phải gánh chịu một mình rồi."

Loại thuốc dạng xịt này của đế quốc Kian khác với loại thông thường sau khi phun ra sẽ tan biến.

Chúng sẽ lưu lại trong không khí một thời gian dài, thậm chí sau khi cảm nhận được nguồn nhiệt sinh học sẽ chủ động theo hơi thở của đối phương mà xâm nhập. Dù chỉ có một người đi qua, thuốc trong không khí đã phun ra cũng có thể chạy hết vào cơ thể anh ta.

"Liều lượng gấp năm lần, dù có định lực tốt đến mấy... cũng không thể chống lại được đúng không?"

Nụ cười trên mặt Minh Hải vẫn âm u như thường lệ.

Đúng là người loại E gặp nhau ắt phải giết nhau, nhưng bây giờ so với việc giết chết Thẩm Đình Dục, gã ta càng muốn hủy hoại anh trước mặt Từ Thanh Nhiên hơn.

Minh Hải nói một cách độc ác và tự tin: "Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy, tình cảm chân thành mà cậu coi trọng rốt cuộc rẻ mạt đến mức nào."

Từ Thanh Nhiên mặt không biểu cảm, trực tiếp cắt đứt liên lạc với gã ta.

Lập tức tăng hết công suất, đẩy tốc độ của phi hành khí lên cao nhất, không nhịn được chửi thầm một câu: "Đồ ngu."

Mặt khác, ở tận Tây Thành, Thẩm Đình Dục bất chấp sự ngăn cản của Tô Văn Húc, kiên quyết một mình xuống gặp Minh Hải.

Anh biết Minh Hải có thể thong dong ngồi trong đó chờ anh, chắc chắn đã có sự sắp xếp.

Nhưng mối thù giữa những người loại E, người ngoài hoàn toàn không thể can thiệp.

Tô Văn Húc và những người khác dù có dẫn theo bao nhiêu người xuống cũng chỉ là đưa đầu cho Minh Hải. Nói khó nghe hơn thì có thể còn ảnh hưởng đến phán đoán của anh và kéo chân anh, nên anh thà một mình xuống xử lý chuyện này.

Đại bản doanh của Hắc lão đại nằm dưới một cửa hàng đồ cổ second-hand trông có vẻ bình thường.

Đẩy cánh cửa kho được đánh dấu 'Cấm vào' là một dãy bậc thang dẫn xuống sâu dưới lòng đất.

Thẩm Đình Dục dường như không do dự, trực tiếp đi xuống.

Chỉ là không khí ở đây khiến anh đặc biệt khó chịu, khắp nơi đều là thông tin tinh thần lực do những người loại E khác để lại, rơi vào mắt anh cực kỳ khiêu khích.

Quy mô của căn cứ ngầm dưới lòng đất của đại bản doanh thậm chí có thể được gọi là một thành phố nhỏ dưới lòng đất.

Phạm vi bao phủ gần như bằng với thị trấn của khu vực này, trông có vẻ phức tạp rối rắm nhưng thực ra chỉ có một đường chính từ lối vào nối thẳng đến nơi sâu nhất. Những nơi đi qua, bên trái phải lại chia ra các không gian có kích thước khác nhau.

Dùng làm nơi nghỉ ngơi, ở trọ, nhà ăn, làm việc v.v.

Chỉ có điều căn cứ ngầm này đáng lẽ rất náo nhiệt giờ đây lại yên tĩnh như một thành phố ma.

Trong không khí tràn ngập đủ loại mùi, trong đó mùi tanh nồng nhất, mỗi nơi đi qua đều có thể thấy những xác chết chưa được xử lý, tất cả đều là bằng chứng cho sự điên cuồng của Minh Hải.

Thẩm Đình Dục một mình đi trong nơi đầy áp lực này, mỗi bước chân đặt xuống đất đều rất vững vàng.

Thỉnh thoảng bị cơ thể chắn lối đi, anh cũng chỉ nhẹ nhàng đá qua một bên, thần sắc bình thản tiến lên. Cho đến khi đến một hành lang thẳng tắp tối tăm, ở đó ngửi thấy các loại hương thơm vừa ngột ngạt vừa hắc.

Hòa trộn vào nhau tạo thành một mùi đặc biệt nhớp nháp.

Nơi chế tạo thuốc.

Trước khi xuống đây Thẩm Đình Dục đã nghe Tô Văn Húc nhắc đến nơi này, cũng nghe nói bên trong có không ít thứ gây hại cho người có sức mạnh tinh thần. Đội cảnh vệ của họ thường xuyên đối đầu với những tội phạm này, trước khi làm nhiệm vụ đều chuẩn bị viên thuốc uống có thể miễn dịch với hầu hết các loại thuốc khắc chế sức mạnh tinh thần.

Thẩm Đình Dục đã uống rồi nên không quá lo lắng về âm mưu của Minh Hải.

"Ồ thượng tướng, cuối cùng ngài cũng đến rồi."

Thẩm Đình Dục đi qua hành lang dài và tối tăm, cuối cùng cũng đến một không gian khác.

Đồng thời cũng là nơi lớn nhất trong căn cứ ngầm.

Mục tiêu hôm nay của anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa không xa, tay cầm một vật màu tím đùa nghịch, thái độ đặc biệt khinh mạn.

Thẩm Đình Dục nhìn chằm chằm gã ta, bỗng khẽ cười.

Ánh mắt lạnh lẽo.

Những con tin bị giam ở góc chỉ kịp chớp mắt, hai bóng người vừa mới gặp nhau trong chớp mắt đã đánh nhau.

Ánh sáng tinh thần lực dâng lên trong mắt cả hai đều pha chút đỏ tanh, sự đe dọa của người loại E được giải phóng toàn lực, mỗi cú đấm đá va chạm đều như muốn xé rách không gian thành một khe nứt. Sóng dư sau khi tinh thần lực ma sát giống như một luồng gió nóng, thổi vào người những người vô tội xung quanh.

Khiến người ta đặc biệt khó chịu, da như bị kim châm, hơi đau nhói.

Trong thời gian Minh Hải hoành hành ở Tây Thành đã thu thập được không ít vũ khí tinh thần lực.

Thẩm Đình Dục có dao, gã ta cũng có.

Thẩm Đình Dục có súng tinh thần lực, gã cũng có.

Đặc biệt là sau một thời gian rèn luyện, so với lúc trốn khỏi Ác Tháp tình cờ gặp Thẩm Đình Dục, việc kiểm soát và phát huy tinh thần lực của gã ta cũng như sức mạnh và kỹ thuật khi đánh nhau lại tiến bộ thêm một bậc.

Vì vậy giai đoạn đầu của hai người, đánh nhau cực kỳ căng thẳng.

Còn về giai đoạn sau, vẫn là Thẩm Đình Dục với kinh nghiệm và rèn luyện tinh thần dồi dào hơn chiếm ưu thế.

Kỹ thuật đánh nhau của Minh Hải rất giống tính cách của gã ta, thiên về âm hiểm hơn, thích tấn công bất ngờ vào chỗ sơ hở của đối phương, chuyên đi theo phong cách đánh lén.

Trong tình huống chênh lệch sức mạnh không lớn, Thẩm Đình Dục không thể như đối với những người loại E khác trong Ác Tháp, thực hiện sự áp chế tuyệt đối với Minh Hải. Trong gần một giờ giao chiến, dù Minh Hải dần rơi vào thế bại, Thẩm Đình Dục đâm thủng gã ta mấy nhát, bản thân cũng không ít vết thương ngoài da.

Cuộc chiến của người loại E rất dữ dội.

Tinh thần lực càng lúc càng mạnh, tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh, biển tinh thần của cả hai bên - đặc biệt là Minh Hải, đã tiêu hao hơn một nửa trên người Thẩm Đình Dục.

Dù vậy, gã ta vẫn không tỏ ra căng thẳng.

Ngược lại, nhìn làn da của Thẩm Đình Dục càng lúc càng đỏ, hơi thở dần trở nên nặng nề, ánh mắt dần tan rã khó tập trung, gã ta nhe răng cười thành tiếng.

Thẩm Đình Dục vẫn đang trong trạng thái tỉnh táo, dần dần nhận ra rằng cơ thể mình so với lúc đánh nhau kịch liệt bình thường có điểm không giống.

Kết hợp với phản ứng của Minh Hải, rõ ràng là đã rơi vào bẫy của gã ta.

"Ôi chao, thể chất của thượng tướng quả nhiên là kinh người, liều lượng nặng như vậy mà phải mãi đến giờ mới phát tác." Giọng điệu hơi cao của Minh Hải nghe đặc biệt đáng đánh.

Thẩm Đình Dục không lên tiếng, cũng không cảm thấy tức giận.

Sự cố này cũng không quá bất ngờ.

Tô Văn Húc đúng là đã cho anh uống thứ có thể miễn dịch với ảnh hưởng của thuốc bất hợp pháp, nhưng vốn dĩ chỉ miễn dịch được phần lớn.

Nơi này đã là đại bản doanh cũ của Hắc lão đại, anh tin chắc chắn còn có nhiều loại thuốc đặc biệt mà tạm thời đội quân cảnh chưa phát hiện ra. Nhưng trong tất cả mọi người vẫn chỉ có anh là phù hợp nhất để xuống đây đối phó với Minh Hải, cạm bẫy - chỉ có thể nói là anh tự chọn bước vào.

Thẩm Đình Dục có kinh nghiệm rất phong phú trong việc kìm nén tác dụng của thuốc.

Những năm tháng ở Ác Tháp ngày xưa, Mục Tử Nguyệt đã không ít lần tiêm vào người anh các loại thuốc mới nghiên cứu.

Sự tra tấn đó kéo dài gần mười năm.

Vì vậy đối với thuốc cấm, Thẩm Đình Dục không sợ hãi.

Dù là thuốc nghiêm trọng đến đâu, anh đều có cách đối phó.

Minh Hải không biết quá khứ của anh, đắc ý nói: "Thượng tướng, một mình ngài đã chịu đựng liều lượng gấp năm lần."

"Phải muốn sống muốn chết đến mức nào mới có thể khiến ngài hồi phục từ trạng thái 'nóng bỏng' như vậy đây?"

Nói xong, gã ta búng tay một cái.

Thẩm Đình Dục định mặc kệ, đang định tiếp tục ra tay thì từ trong số con tin bị giam giữ bỗng chạy ra khoảng mười nam sinh có độ tuổi tương đương với Từ Thanh Nhiên. Ngoại hình phong cách của họ hoặc anh tuấn hoặc yểu điệu hoặc ngây thơ, đều rất xuất sắc.

Họ có vẻ mặt rất khó xử, thậm chí có người hai mắt đỏ sưng như vừa khóc xong, khi chạy đến bên cạnh Thẩm Đình Dục để ngăn anh lại, trong ánh mắt mang theo sự áy náy xin lỗi.

Rõ ràng phần lớn đều bị ép buộc.

Minh Hải hai tay đút túi, cười hỏi: "Không biết số lượng này, có đủ cho Thượng tướng dùng không?"

Thẩm Đình Dục không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào một người đang táo bạo nắm lấy cánh tay anh, hai mắt đờ đẫn trong chốc lát.

... Giật mình, sao lại thấy Từ Thanh Nhiên ở đây?

Còn dùng ánh mắt đẫm lệ như hoa lê ấy nhìn anh, cậu ta bị điên rồi sao?

Thẩm Đình Dục lắc lắc đầu, rồi lại thấy xung quanh còn có những Từ Thanh Nhiên kiểu 'yếu đuối', dịu dàng lại đáng thương chắp hai tay nhìn anh, dần dần nhận ra đây có lẽ chính là tác dụng của thứ thuốc bí ẩn mà Minh Hải đã nói.

Đây là loại thuốc kích tình được nghiên cứu dành cho những người có biển tinh thần cấp cao, có giá mà không có chỗ bán.

Hiệu quả mạnh mẽ, dùng là trúng, thông qua sự dẫn dụ kích thích sự vận hành hỗn loạn của tinh thần lực ở người có tinh thần lực mục tiêu, từ đó kích thích tuyến thượng thận của họ làm phát sinh ham muốn mạnh mẽ nhất trong đáy lòng họ. Khiến cơ thể họ trở nên nóng bức khó chịu, để được giải thoát mà lý trí sụp đổ, bản năng thú tính trỗi dậy.

Đồng thời trong thuốc còn pha trộn thành phần có thể nâng cao sức bền.

Vì vậy trong số nhân viên được chọn trước để thử nghiệm sản phẩm mới này, còn có một số người muốn dùng cho bản thân để tìm kiếm kích thích. Còn về tác dụng phụ chính là có thể khiến tinh thần họ quá phấn khích, xuất hiện ảo giác.

Và ảo giác này về cơ bản chính là thứ ở sâu trong tâm hồn họ, là mồi lửa then chốt nhất có thể khiến họ mất kiểm soát.

Do đó, nếu dùng thuốc này lên người khác rất dễ khiến mục tiêu bị ảo giác mê hoặc, từ đó phạm phải sai lầm lớn.

Thẩm Đình Dục nhìn sâu vào những nam sinh xung quanh vài lần, cuối cùng cười một tiếng, không chút lưu tình đá bay tất cả bọn họ khỏi bên cạnh mình.

Lực đạo mạnh đến mức cũng chẳng quan tâm họ có ý đồ khác hay bị ép buộc.

Cơ thể Thẩm Đình Dục rất nóng, biển tinh thần kích thích đến mức anh sắp không thể suy nghĩ rõ ràng, ngay cả tay cũng hơi run rẩy.

Nhưng anh vẫn rất bình tĩnh nói với Minh Hải trước khi lý trí sụp đổ: "Mới chỉ năm lần liều lượng thôi sao?"

"Nói cho ngươi biết một chuyện."

"Loại thuốc này, trước đây anh từng bị tiêm một lúc gấp mười lần liều lượng."

Giọng điệu của anh đặc biệt bình tĩnh, nhưng nghe được khiến Minh Hải sửng sốt.

Thuốc ở chỗ lão đại Hắc này thực ra ban đầu có bảy ống.

Khi Minh Hải lấy được nó, nghe nói về sức mạnh của nó, trong lòng vẫn còn nghi ngờ nên đã tự mình thử nghiệm trên bản thân. Đêm hôm đó, hắn đã hành hạ bản thân rất lâu, dùng đủ mọi cách để tra tấn mình mới miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, đau đớn vượt qua thời gian thuốc còn hiệu lực.

Chỉ với liều lượng một ống hắn đã cảm thấy vô cùng khó chịu nên mới tự tin tin rằng, dù ý chí của Thẩm Đình Dục có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi.

Nhưng bây giờ anh ta lại nói anh ta đã từng thử lượng gấp mười lần?

Phản ứng đầu tiên của Minh Hải khi nghe câu này không phải là Thẩm Đình Dục đang nói khoác, mà là nghiêm túc suy nghĩ và tưởng tượng, đó sẽ là cảm giác đau đớn như thế nào.

Thẩm Đình Dục nhìn thấu tâm tư của hắn qua biểu cảm, cười nhẹ nói: "Đương nhiên rất đau, giống như mỗi tế bào trên toàn thân đều sưng phồng lên sắp nổ tung vậy."

"Ngươi muốn biết, lúc đó anh đã thoát khỏi nỗi đau như thế nào không?"

Minh Hải nghe vậy ngẩng đầu lên, lại thấy Thẩm Đình Dục rút ra khẩu súng màu vàng đen đeo bên hông, từ từ tiếp năng lượng và kết nối với tinh thần lực của mình.

Hắn theo bản năng rút súng phòng bị.

Nghĩ bụng, chẳng lẽ Thẩm Đình Dục dựa vào bản tính sát phạt của loại E, chuyển hướng chú ý của ham muốn, nhờ đó thoát khỏi khốn cảnh sao?

Cho đến giây phút tiếp theo, hắn thấy Thẩm Đình Dục đưa nòng súng áp vào bên trán, nhắm vào đầu mình.

Người đàn ông tóc đen mắt xanh vì đấu tranh với tác dụng của thuốc trong cơ thể, đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo trên người đều ướt một mảng lớn.

Thậm chí chỉ cần chú ý kỹ, còn có thể thấy đồng tử anh đang hơi run rẩy, ánh mắt tan rã và mơ hồ, chỉ còn lại chút lý trí mỏng manh như tơ nhện đang cố gắng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng.

Đến lúc này, nụ cười trên mặt Minh Hải hoàn toàn biến mất.

Khóe miệng hơi cong xuống, chất vấn: "Thẩm Đình Dục, anh điên rồi sao?"

Thẩm Đình Dục cười không nói gì.

Liều lượng gấp mười lần, không phải là sự dày vò mà có thể dựa vào ý chí để cưỡng ép chịu đựng được.

Muốn thoát khỏi, chỉ có thể liều mạng.

Minh Hải chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu Thẩm Đình Dục rốt cuộc muốn làm gì.

Súng tinh thần lực nhắm vào biển tinh thần mà bắn, đúng là hành vi tự sát.

Nhưng thực tế, chỉ cần người bắn súng khống chế được ổn thỏa, sẽ có cơ hội một phần vạn tránh được nguy cơ trực tiếp gây tổn thương cho biển tinh thần. Cơ hội một chút đó chính là tránh hoàn hảo tất cả các điểm yếu của biển tinh thần, đánh thẳng vào trung tâm.

Như vậy, nhiều nhất chỉ gây ra cú sốc như động đất cho biển tinh thần.

Rất khó chịu nhưng có thể khiến người có tinh thần lực bị 'khống chế' hoặc bị kích thích và điều khiển bởi vật ngoài, thoát khỏi nỗi đau khổ đó.

Tổng hợp những gì Thẩm Đình Dục đã nói trước đó, việc anh ta vẫn có thể đứng đây bình thường cho thấy anh ta đã từng thành công một lần.

Điểm này khiến Minh Hải bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của câu nói đó của Thẩm Đình Dục.

-- Dù sao, xác suất một phần vạn này là chuyện ngay cả gã cũng không nắm chắc.

Sức mạnh tinh thần loại E mạnh đến vậy.

Phải biết rằng nếu Thẩm Đình Dục lỡ tay, lực lượng đánh thẳng vào biển tinh thần này sẽ khiến anh ta không chết cũng nửa tàn.

Giữa những người loại E với nhau, có một tâm lý kỳ lạ và mâu thuẫn đối với nhau.

Họ có thể chịu đựng được việc những người loại E khác chết trong tay mình, nhưng không thể chấp nhận những người loại E khác tự hủy hoại bản thân trước mặt mình. Điều này sẽ khiến những người cùng loại E như họ cảm thấy tức giận và nhục nhã, ghét những kẻ không tranh đấu.

Thẩm Đình Dục có thể cảm nhận được, sự kháng cự của anh đối với tác dụng của thuốc gấp năm lần liều lượng này, đã gần đến điểm tới hạn.

"Tôi biết hôm nay anh dẫn tôi đến đây để làm gì."

Thẩm Đình Dục cười nhẹ: "Nhưng dù chỉ có xác suất một phần vạn, tôi thà đánh cược một lần cũng không thể để Từ Thanh Nhiên có cơ hội rời xa tôi vì sự phản bội của tôi."

"Cậu dám không?"

Vừa dứt lời, anh liền bóp cò súng trước mặt Minh Hải, nhắm thẳng vào biển tinh thần của mình mà bắn mạnh một phát trước khi đường lý trí hoàn toàn đứt đoạn.

Thế giới trong mắt nhanh chóng trở nên mờ mịt.

Xung quanh toàn là những bóng mờ chồng chéo không rõ ràng, anh không thể nhìn rõ dáng vẻ và biểu cảm của những người xung quanh nữa, cảm giác biển tinh thần bị rung động mạnh mẽ do cú sốc dữ dội đang xé nát từng dây thần kinh của anh.

Nhưng chưa có lúc nào Thẩm Đình Dục tỉnh táo như bây giờ.

Thuốc dâng lên đầu, cố gắng thống trị tác dụng của thuốc đối với anh, trong khoảnh khắc này đã ngắt kết nối kiểm soát đối với anh. Anh giành lại quyền chủ động của ý thức, kèm theo đó là cơn đau dữ dội đến mức khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

Đau đến mức anh muốn cười.

Xác suất một phần vạn.

Anh không nói dối Minh Hải, anh thực sự đã từng làm một việc y hệt như vậy và may mắn đã thành công.

Nhưng nếu hỏi anh có tự tin không, thì chắc chắn là không.

Dù anh có kiểm soát tinh thần lực của mình chính xác đến đâu, mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đảm bảo rằng mỗi lần phát điên, anh đều có thể bảo toàn được bản thân. Chỉ là nghĩ đến việc nếu anh không vượt qua được tác dụng của thuốc, Từ Thanh Nhiên sẽ nhìn anh với ánh mắt và biểu cảm như thế nào, điều đó còn khiến anh khó chịu hơn cả canh bạc lớn này.

Thẩm Đình Dục nghĩ, anh đã vất vả lắm mới nắm được ngôi sao duy nhất đang tỏa sáng trong thế giới của mình.

Dù có trở thành kẻ ngốc, anh cũng không muốn để nó biến mất.

Trong không gian mờ mịt, dường như dần trở nên ồn ào hơn.

Có vẻ như có rất nhiều người xông vào, miệng còn la hét om sòm. Trong sự hỗn loạn, còn có một bàn tay nắm chặt cổ tay anh, anh chỉ có thể hơi cúi người đứng yên tại chỗ, không nhìn rõ người đến là ai, theo bản năng muốn giật ra.

Nhưng sức mạnh của đối phương lại cực kỳ lớn, thậm chí trong động tác còn mang theo một loại mệnh lệnh không thể chống lại.

Cảm giác 'bị kiểm soát' quen thuộc này khiến anh theo bản năng ngừng giãy giụa.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Chỉ cảm thấy trong không gian rộng lớn, xung quanh liên tục có người đi qua, rất ồn ào.

Ngược lại, luồng khí tức cảm nhận được bên cạnh lại có thể khiến anh giữ được bình tĩnh.

Tinh thần lực ôn hòa mát lạnh quét qua từng ngóc ngách của biển tinh thần anh, kéo cú tấn công tinh thần lực của anh vốn không đúng một phần vạn đó, dẫn dắt nó quay trở lại đường ranh giới đó, ổn định lại biển tinh thần đang rung động dữ dội của anh.

Tỉnh táo lại, quay đầu nhìn liền thấy Từ Thanh Nhiên đang trừng mắt nhìn anh chằm chằm với gương mặt tối sầm.

Hồi lâu sau, cậu gần như nghiến răng ken két, mới thốt ra được một câu: "Thẩm Đình Dục, anh điên rồi à?"

Thẩm Đình Dục đối diện với cậu, không nhịn được cười.

Thật hiếm khi, được nghe câu nói này từ miệng cậu thanh niên hay nổi điên này.

Sắc mặt anh hơi tái nhợt vì đau đớn, khóe miệng treo nụ cười yếu ớt, hỏi Từ Thanh Nhiên: "Nếu biển tinh thần của anh bị thương đến mức không thể hồi phục nữa, trở thành một kẻ ngốc, em có bỏ rơi anh không?"

Nghe qua, chỉ như một câu hỏi đùa.

Từ Thanh Nhiên nắm chặt nắm đấm, suýt nữa đã trực tiếp đấm lên người anh.

Nhưng ánh mắt chạm phải sắc mặt yếu ớt của anh, cùng với những vết thương lớn nhỏ trên người, cuối cùng vẫn không ra tay được, cũng không trả lời câu hỏi của anh.

Bởi vì Từ Thanh Nhiên không biết câu trả lời.

Cậu tự nhận mình là một người theo chủ nghĩa vị kỷ, ngay cả trong một mối quan hệ tình cảm, cũng có thể nhận thức rõ ràng rằng mình không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với một người đã biến mình thành kẻ ngốc. Nhưng câu trả lời phủ định đến bên miệng lại mãi không thốt ra được.

Cậu đã do dự, cậu lưỡng lự.

Thậm chí trong tưởng tượng cảm thấy một Thẩm Đình Dục trở thành kẻ ngốc có lẽ cũng không khiến cậu chán ghét đến thế.

Từ Thanh Nhiên biết được nguyên nhân, khi vội vàng chạy đến đúng lúc vừa hay chứng kiến cảnh Thẩm Đình Dục bắn vào chính mình.

Còn nghe được mấy câu cuối cùng anh nói với Minh Hải.

Lúc đó, tâm trạng cậu ngoài phức tạp còn có cả sự tức giận.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại tức giận đến vậy, nhưng trong một khoảnh khắc bỗng hiểu ra, tại sao Thẩm Đình Dục đôi khi lại buồn bực và không vui vì những hành động liều lĩnh đến phát điên của cậu.

"Thẩm Đình Dục, tôi rất tức giận." Ngàn lời vạn lẽ, cuối cùng hội tụ thành câu nói chân thành nhất này.

Cậu nghiêm túc nói: "Còn có lần nữa, tôi chắc chắn sẽ đánh bay đầu anh."

Thẩm Đình Dục bị mắng không những không khó chịu, ngược lại sau khi sửng sốt một chút liền từ từ lộ ra nụ cười chân thành.

-- Xem kìa, ngôi sao anh nắm giữ dù có tức giận, dù có đe dọa, cũng chỉ nói là sẽ đánh anh một trận mà không phải nói sẽ chia tay với anh.

Một nhóm người đi theo sau Từ Thanh Nhiên vào là Tô Văn Húc và các nhân viên cảnh sát quân đội đi làm nhiệm vụ cùng anh ta.

Họ dọn dẹp hiện trường, đưa tất cả những con tin bị Minh Hải bắt vào làm mồi nhử, ép buộc Thẩm Đình Dục vào đây ra ngoài an toàn.

Tô Văn Húc sắp xếp xong tất cả mọi thứ, mới đi tới quan tâm Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục: "Hai người đều không sao chứ?"

Bọn họ đến muộn hơn một chút, không tận mắt chứng kiến hành động điên cuồng của Thẩm Đình Dục.

Cho dù đi vào cảm nhận được điều bất thường, có Từ Thanh Nhiên bên cạnh quan tâm, họ cũng tưởng chỉ là Thẩm Đình Dục bị thương nhẹ trong cuộc đánh nhau với Minh Hải.

Từ Thanh Nhiên không để họ biết tình hình thực sự, chỉ nói: "Không sao, anh ấy chỉ là tiêu hao hơi nhiều, tôi đã truyền tinh thần lực cho anh ấy, bây giờ đã hồi phục rồi."

Tô Văn Húc liếc nhìn Thẩm Đình Dục một cái, không nghi ngờ gì.

Còn Minh Hải ở gần đó, ngay từ khi Tô Văn Húc dẫn người vào, đã lập tức phái người khống chế gã ta.

Nhưng tên tội phạm truy nã loại E khiến Đế quốc đau đầu nhất này, lại không giãy giụa phản kháng, chỉ luôn dùng ánh mắt vô cùng trầm tĩnh, bất động nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Dục và Từ Thanh Nhiên ở phía trước tầm mắt.

Cho đến không lâu sau đó, Tạ Nam Quân và Lục Thành nhận được tin tức đầu tiên ở Đông Thành liền dẫn người chạy đến đây, lần lượt xuất hiện cùng với đội của mình.

Tạ Nam Quân trong tay có còng số đặc chế có thể khống chế được tinh thần lực loại E phát huy, sau khi dùng nó còng hai tay Minh Hải lại với vẻ mặt không mấy đẹp đẽ nói với hắn: "Đại ca, anh thật khiến cảnh sát quân đội của Đế quốc phải tìm kiếm vất vả!"

"Thành thật một chút, lập tức theo tôi về Ác Tháp nhận hình phạt đi!"

Trong thời gian Minh Hải đào tẩu khắp nơi gây ra không ít tai họa.

Khi ra tay, kể cả người vô tội cũng bị liên lụy, tội này đủ cho hắn ở lại Ác Tháp một thời gian dài.

Khi Tạ Nam Quân nói chuyện, Từ Thanh Nhiên vừa vặn nhìn về phía họ.

Minh Hải đối diện với đôi mắt lộ ra một tia giận dữ của cậu, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Được thôi, tôi sẽ về Ác Tháp với các anh."

Nghe vậy mọi người đều kinh nghi.

Sâu sắc lo sợ bộ dạng ngoan ngoãn thuận theo này lại là một âm mưu quỷ kế của hắn.

Minh Hải nói xong, lại hỏi Từ Thanh Nhiên: "Có phải chỉ cần tôi giống như Thượng tướng Thẩm vào Ác Tháp ngoan ngoãn thụ hình, tốt nghiệp thuận lợi, tôi cũng sẽ có cơ hội giống như những người loại E khác rời khỏi Ác Tháp, vào quân bộ làm việc dưới tay cậu không?"

Từ Thanh Nhiên lạnh lùng nhìn hắn: "Cũng phải xem anh có ra được không đã."

Minh Hải cười toe toét.

Trước khi bị đưa ra khỏi thành ngầm, khi Minh Hải đi ngang qua bên cạnh Từ Thanh Nhiên lại dừng lại, nói với cậu: "Hôm nay tôi chọn hợp tác là vì tôi đã hơi đồng ý với những lời cậu nói với tôi trước đó."

"Tôi thừa nhận, trong cùng một tình huống, tôi không có can đảm và quyết tâm như anh ta."

Những lời này khiến những người xung quanh nghe được đầy hoang mang, nhưng không cản trở cuộc trò chuyện của Từ Thanh Nhiên với hắn.

Minh Hải liếc nhìn Thẩm Đình Dục rồi lại nói với Từ Thanh Nhiên: "Nhưng tôi vẫn không đồng ý, khi cậu nói tình cảm của tôi dành cho cậu là bản năng thú tính."

"Từ Thanh Nhiên, trên thế giới này có rất nhiều loại thích."

"Ngoài tình cảm chậm rãi nảy sinh sâu đậm, cũng có tình yêu sét đánh."

Minh Hải cười không có tâm không có phổi, như thể không cảm nhận được cảm xúc vui buồn đau khổ vậy, dường như không bị ảnh hưởng bởi sự từ chối của cậu.

Chỉ là muốn nghiêm túc nói với cậu: "Cậu không thể coi tình yêu sét đánh của tôi dành cho cậu không là gì cả đâu."

Lục Thành đi phía sau Minh Hải, ánh mắt phức tạp nhìn Từ Thanh Nhiên.

Cuối cùng mím môi đẩy lưng Minh Hải một cái, thúc giục: "Nói ít thôi, đi đi."

Minh Hải cười khẩy, dưới sự canh giữ nghiêm ngặt của quân vệ Kim Dực và Ngân Long bị đưa khỏi nơi này.

Cảnh tượng dần dần trở nên yên tĩnh.

Từ Thanh Nhiên khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Đình Dục một cái, đi ra ngoài trước. Thẩm Đình Dục mỉm cười nhẹ, chậm rãi đi theo sau cậu rời đi.

Hai người chậm rãi đi ra khỏi thành ngầm, khi trở lại mặt đất ở tiệm cổ kính kia, phát hiện có một người đang đợi họ ở đó.

Tóc vàng óng, miệng theo thói quen ngậm một cây kẹo que.

Mục tiêu của Tạ Nam Quân đương nhiên là Thẩm Đình Dục.

Anh ta nói với anh: "Lần này tôi ra ngoài, thực ra còn nhận một nhiệm vụ khác của quân đoàn Kim Dực."

"Chính là nếu gặp anh ở bên ngoài phải tuân lệnh đưa anh trở về."

Kỳ nghỉ của Thẩm Đình Dục, cũng đã khoảng một tháng rồi.

Trong khoảng thời gian anh không có mặt, quân đoàn Kim Dực mới thực sự nhận ra một vị tổng doanh thượng tướng như anh có mối liên hệ sâu sắc đến mức nào với đội ngũ của họ. Không chỉ là kế hoạch dọn dẹp khu vực bị thiên tai nghiêm trọng quy mô lớn bị đình trệ, bao gồm cả sắp xếp công việc hàng ngày của các hệ thống sao, việc lớn việc nhỏ, không ai hiểu rõ hơn anh.

Trong thời gian này, đặc biệt là những vị tướng dẫn đầu đội, câu nói họ nghe nhiều nhất chính là -- Xin lỗi, những việc này vẫn luôn do Thượng tướng Thẩm phụ trách, chúng tôi thực sự không rõ.

Mới phát hiện ra trong công việc tưởng chừng nhẹ nhàng của anh, thực ra chất chứa bao nhiêu công việc.

Ngay cả những sắp xếp phòng thủ quân sự ở các trạm năng lượng quan trọng, tuần tra luân phiên theo từng khoảng thời gian, v.v., sau khi không có anh đều trở nên lộn xộn.

Tạ Nam Quân nói một tràng, rồi lại bắt đầu im lặng.

Trước khi Thẩm Đình Dục đưa ra câu trả lời, cắn răng nói: "... Những điều nói trước đó, đều là chỉ thị từ trên đưa xuống."

"Nhưng với tư cách là anh em, tôi phải nói rõ với anh, làm người vẫn phải chịu trách nhiệm về hạnh phúc cuộc sống của mình! Nếu anh... thực sự không muốn quay lại Kim Dực thì đừng quay lại nữa!"

"Tôi nghĩ lại, anh đến Ngân Long cũng khá tốt."

"Chúng ta bây giờ ở Ngân Long cũng coi như có mối quan hệ với Từ Thanh Nhiên rồi đúng không? Hai người các anh lại thân thiết như vậy, nói không chừng hợp tác cũng rất ăn ý! Tôi ở đây... Ôi dù sao tôi cũng đã chán ghét tên tổng tư lệnh chó má đó từ lâu rồi, không bằng cùng anh nhảy việc luôn đúng không!"

Thẩm Đình Dục mỉm cười: "Vậy chị cậu, ba cậu có thể sẽ đánh chết cậu đấy."

Tạ Nam Quân bĩu môi: "Cứ lấy lời Từ Thanh Nhiên nói trong buổi lễ tốt nghiệp mà nói, tuy cậu ta đang nói bậy bạ nhưng đạo lý cũng không sai. Chúng ta vốn là để phục vụ nhân dân Đế quốc, chỉ cần còn ở trong Đế quốc Kian, quản gì Ngân Long hay Kim Dực!"

Thẩm Đình Dục cười nhẹ một tiếng.

Rồi nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ về cùng anh."

"Hơn nữa chuyến đi xem Ngân Long này thực ra cũng... Hả?"

Khi Thẩm Đình Dục trả lời, Tạ Nam Quân vẫn đang lẩm bẩm, một lúc không phản ứng kịp.

"Kỳ nghỉ dài đủ rồi, tác động đến Kim Dực cũng đủ rồi." Thẩm Đình Dục cười nói, "Vị trí mà tôi vất vả mới leo lên được, bây giờ bỏ đi chẳng phải là tiện nghi cho Mục Tử Nguyệt sao?"

"Vì vậy, tôi sẽ không rời khỏi Kim Dực."

Tạ Nam Quân nhận được câu trả lời khẳng định, thở phào nhẹ nhõm.

... Dù sao, nếu thực sự phải chuyển đội ngũ theo anh, anh ta vẫn cần phải quyết tâm rất lớn!

Sự kiện quét dọn Tây Thành coi như đã kết thúc viên mãn.

Đối với việc bắt giữ Minh Hải, có Thẩm Đình Dục là các thành viên Kim Dực tham gia chủ yếu nên cuối cùng hắn bị giam giữ trên phi thuyền của Kim Dực.

Lục Thành cũng không nói gì, công lao nhiệm vụ không rơi vào tay Ngân Long, ngày hôm đó anh ta dẫn quân rời khỏi Thượng Nam Châu.

Quân đoàn Kim Dực vì đợi Thẩm Đình Dục, ở lại thêm vài ngày.

Tô Văn Húc cũng vẫn đang bận rộn thu thập tài liệu còn sót lại từ tổ chức ngầm ở Tây Thành, mang về bộ phận để điều tra và nghiên cứu làm bằng chứng.

Trên đường từ Tây Thành trở về doanh trại Đông Thành, Từ Thanh Nhiên là người lái phi hành.

Thẩm Đình Dục ngồi ở ghế phụ, hiếm khi ngủ rất say, sắc mặt cũng chưa hoàn toàn hồi phục. Dù sao cũng bị thương nặng, cho dù cậu đã kịp thời dùng tinh thần lực giữ anh lại, tránh kết quả tàn tật nhưng cú sốc này ước chừng phải dưỡng một thời gian.

Bao gồm cả vết thương trong biển tinh thần nguyên bản vừa mới có dấu hiệu phục hồi thời gian trước, bị anh làm thế này lại phải làm lại từ đầu rồi.

Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng, phải để anh hôn bao nhiêu lần mới có thể hồi phục đây?

Phi hành cụ lặng lẽ di chuyển.

Từ Thanh Nhiên nhớ đến Lục Thành âm thầm rời đi, lại nhớ đến chuyện cậu đã từng vô tình thảo luận với hệ thống rất lâu trước đây.

"Hệ thống." Không nhịn được gọi nó một tiếng.

Thời gian này nhiệm vụ tiến triển đặc biệt thuận lợi, hệ thống đã bắt đầu lười biếng không nổi bọt nhanh chóng lên mạng: "Ây, ký chủ đại đại, sao thế ạ?"

Từ Thanh Nhiên im lặng vài giây, đột nhiên khẽ bật cười.

Trong lòng nói với nó: "Mày xem, tôi đã nói rồi, đàn ông chỉ cần thật lòng muốn quản thì có thể quản được cái 'dưa chuột' của mình."

Chỉ có những người không quản được, mới giống như Lục Thành, lấy cớ say rượu để cố gắng trốn tránh trách nhiệm.

Hệ thống: "..."

Đây là một chủ đề gì mà bùng nổ thế này.

Và ký chủ đang khoe khoang với nó sao?

Tuy không nói gì khác, ở một mức độ nào đó, mục tiêu công lược hoặc là không điên, khi điên lên thì quả thực có thể so với ký chủ nhà nó.

Từ Thanh Nhiên lại liếc nhìn người bên cạnh, sau khi thu hồi tầm mắt khẽ cụp mi.

Là một người trong mối quan hệ yêu đương, gạt bỏ cách làm cực đoan của Thẩm Đình Dục, anh có thể cho cậu cảm giác an toàn lớn như vậy, là một người bằng xương bằng thịt có thể làm cậu cảm thấy vui vẻ.

Đồng thời đối với sự cố chấp của Thẩm Đình Dục - một người loại E này ở một phương diện nào đó lại có nhận thức mới.

Không khỏi thừa nhận, cậu quả thực càng ngày càng thích cảm giác nói chuyện với Thẩm Đình Dục.

.

Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục trở về chỗ ở của họ ở tổng doanh Đông Thành.

Tắm rửa xong, hai người rảnh rỗi ngồi trên ghế sofa.

Chỉ là hôm nay Thẩm Đình Dục rất dính người, từ khi ngồi lên ghế đã luôn ôm cậu trong lòng, lúc thì sờ sờ cậu, lúc thì cúi đầu dựa vào người cậu nhẹ nhàng cọ xát. Không biết là bị ảnh hưởng của tác dụng thuốc kỳ lạ kia hay là vì qua vài ngày nữa sẽ phải chia tay cậu nên ở đây làm nũng.

Ngay cả con chó trắng nằm ở góc phòng khách cũng không chịu nổi nữa, nghĩ bụng việc đáng lẽ phải do nó làm toàn bị gã đàn ông mắt xanh này cướp mất.

Nhưng rất nhanh Từ Thanh Nhiên đã có câu trả lời.

Những cặp đôi nhỏ đang yêu, ôm ôm rất dễ để bắt đầu hôn.

Đặc biệt bọn họ đã không phải lần đầu tiên, dù là Thẩm Đình Dục hay Từ Thanh Nhiên, đối với chuyện hôn hít đều đã rất quen thuộc.

Từ Thanh Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng là khi bị đè sâu xuống ghế sofa hôn.

Thẩm Đình Dục có lẽ vì đã động tình, nên cơ thể trở nên nóng bỏng hơn bình thường, ngay cả trong ánh mắt cũng viết đầy tín hiệu nguy hiểm. Hai người dựa rất gần, gần như là thân thể dán sát vào nhau nên Từ Thanh Nhiên còn có thể cảm nhận được sự thay đổi ở một bộ phận nào đó của Thẩm Đình Dục.

Trước đây mỗi lần anh đều kiểm soát rất tốt, xem ra tác dụng của thuốc kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất nhỉ?

Từ Thanh Nhiên im lặng đối diện với người trên người mình.

Không cảm thấy ngại ngùng, dù sao con người mà, có nhu cầu về mặt đó là rất bình thường, nếu không có cậu còn phải nghi ngờ anh không được ấy chứ.

Từ Thanh Nhiên nghĩ đến những chuyện Thẩm Đình Dục đã làm ở Tây Thành, ngước mắt lên, hỏi anh: "Anh rất khó chịu sao?"

Thẩm Đình Dục không trả lời, đáy mắt đầy vẻ đau đớn kìm nén.

Từ Thanh Nhiên lại nói tiếp: "Vậy chúng ta làm đi."

Bầu không khí trong phòng khách chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát.

Nửa phút sau, Thẩm Đình Dục nghe thấy câu nói này như bị người ta tạt một gáo nước lạnh lên đầu vậy, dục vọng trong đáy mắt nhanh chóng chìm xuống.

Đứng dậy trong tích tắc kéo giãn khoảng cách với cậu một đoạn dài, nghiêm túc từ chối: "Thôi."

Từ Thanh Nhiên: "?"

Hệ thống: "??"

Từ Thanh Nhiên nghi ngờ tai mình một chút.

Tiếp đó bắt đầu nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.

... Ông nội mẹ ơi, tên đàn ông chó này lại từ chối cậu??

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.