Chương trước
Chương sau
Vậy thì hãy xem, ai là người 'ác' hơn ai nào.

༶•┈┈┈┈୨♡୧┈┈┈┈┈┈┈┈•༶

Editor: Hannie

Beta: MChou, Nho

-------------

Chiến dịch dọn dẹp ở Khu 3 đang diễn ra rầm rộ.

Với sự phối hợp của máy bay chiến đấu và xe bọc thép tiêu chuẩn, sức mạnh hành động của quân đội đã được tăng cường đáng kể. Các đội chịu trách nhiệm xâm nhập sâu và dọn dẹp nhóm quỷ cũng nhận được sự bảo đảm lớn hơn.

Quan trọng nhất là với thông tin dò tìm Nguyên Tinh được chia sẻ bởi Từ Thanh Nhiên, quân đội trên chiến trường ngay lập tức tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Họ chỉ cần tập trung tinh thần vào việc sử dụng tấn công, cộng với sự phối hợp của vũ khí quân sự được điều động từ kho ở Đông Thành, so với các loại cũ và đã được cải tiến thì sử dụng tiết kiệm hơn nhiều.

Tự nhiên tiến độ được đẩy lên.

Sau khi bị Từ Thanh Nhiên làm cho kinh ngạc, Mã Bưu nhanh chóng lấy lại tinh thần, hăng hái chỉ huy quân đội dưới quyền.

Trong thời gian đó, Từ Thanh Nhiên chỉ tập trung bận rộn trong phạm vi công việc của mình, không can thiệp nhiều vào việc chỉ huy của Mã Bưu. Ngoài việc chia sẻ tinh thần lực cho tất cả mọi người, chủ yếu cậu chịu trách nhiệm khóa định vị những loại I khá lớn. Đối với hầu hết mọi người, ngay cả khi thông tin đã được chia sẻ thành công, nhưng vì lý do chênh lệch năng lực, cảm nhận về Nguyên Tinh vẫn còn khá mơ hồ.

Vào những lúc như thế, chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ xử lý của các quân nhân cấp bậc cao hơn.

Những trường hợp khó xử lý hơn phải giao cho Mã Bưu và Từ Thanh Nhiên. Từ Thanh Nhiên quả thực đã mang lại cho họ sự ngạc nhiên to lớn, pháo tinh thần lực mà không nhiều người ở toàn Nam Thành có thể sử dụng được, trong tay cậu lại giống như đồ chơi trẻ con vậy, một phát một con quỷ lớn.

Mã Bưu nghĩ bụng, chắc chắn Từ Thanh Nhiên đang khoác lác.

Cậu đến từ hệ sao phồn hoa, trường quân sự đào tạo trước đây chắc chắn đã dạy cậu cách sử dụng thứ này! Hắn kiên quyết không tin và không chấp nhận trên đời này có thể có loại thiên tài chỉ chơi hai ngày mà đã thành thạo đến mức kỳ quặc như vậy!!

Từ Thanh Nhiên không rõ và cũng không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình.

Sau khi mất cả đêm, cuối cùng cậu cũng hỗ trợ đại quân đẩy lùi nhóm quỷ dữ ra khỏi khu vực cảnh giới của Khu 3, giảm bớt áp lực xâm lược vào khu dân cư của Khu 1. Sau đó cùng mọi người nghỉ ngơi hai ngày rồi mới lại tiến hành hoạt động tương tự nhắm vào Khu 5.

Lần thứ hai dọn dẹp ở Khu 5, đại quân đã có đủ niềm tin vào Từ Thanh Nhiên cũng như Mã Bưu.

Mã Bưu đã giành được chiến thắng lớn trong trận đánh trước đó, cũng đã lấy lại được chút tự tin, chỉ huy lên cũng khôi phục lại mức bình thường như trước đây, thậm chí còn phát huy vượt trội. Vì vậy hoạt động chiến đấu ở Khu 5 diễn ra suôn sẻ hơn Khu 3, cũng kết thúc sớm hơn.

Quân đội của hai khu ở Nam Thành hợp tác rất vui vẻ.

Nhân lực được điều động từ Đông Thành hiếm khi được tham gia một trận chiến thỏa thích như vậy, đã phát huy được giá trị của mình với tư cách là quân nhân, cũng cảm thấy khá hài lòng.

Mã Bưu rất thèm muốn kết quả của Khu 10, còn hăng hái hỏi Từ Thanh Nhiên: "Chúng ta có cơ hội sắp xếp một trận vây quét bá chủ Khu 3 Khu 5 không?"

"Trong mơ có thể thử." Từ Thanh Nhiên lạnh lùng đáp.

Lý do Khu 10 có thể giành được là vì trước khi cậu đến, Lâm Hiên và nhóm anh em của anh đã chuẩn bị gần như xong xuôi việc bố phòng cho Khu 10, bao gồm cả thông tin Nguyên Tinh của bá chủ cũng đã thăm dò rất sâu, chỉ là thiếu chút hỏa hầu và tài nguyên.

Nhưng ở Khu 3 và Khu 5 này -

Sau khi hoàn thành bước đầu dọn dẹp hai khu, Từ Thanh Nhiên cùng Mã Bưu trở về tổng doanh trại nửa trên Nam Thành để kiểm tra.

Vị trí của bá chủ đã được xác định, tuy nhiên tiến độ thăm dò của Khu 3 mới chỉ đạt 50%, Khu 5 chỉ khoảng 30%. Hai nơi này đều lớn hơn Khu 10 không ít, ngay cả khi để cậu đến thăm dò ước tính nhanh nhất cũng phải mất một đến hai tháng mới có thể nắm bắt được động hướng Nguyên Tinh.

Mã Bưu nghe xong lập tức nản lòng.

Từ Thanh Nhiên không trực tiếp nhận lấy nhiệm vụ, chỉ nói: "Trước tiên hãy ổn định các khu vực xung quanh hai khu, khi anh có thời gian thì dẫn theo vài người có khả năng cảm nhận Nguyên Tinh mạnh hơn để theo dõi thông tin."

"Khi các anh thăm dò đến giới hạn, tôi sẽ tiếp quản giúp đỡ."

Mã Bưu khoanh tay trước ngực nghiêm túc gật đầu.

Những việc Lâm Hiên có thể làm được, họ chắc chắn cũng có thể!

Tại doanh trại Khu 4 Nam Thành đang tràn ngập niềm vui vì tình hình nửa trên thành phố đã được cải thiện.

Từ Thanh Nhiên vừa cùng Mã Bưu rời khỏi phòng làm việc, vừa hay gặp một binh sĩ nhỏ đến báo cáo công việc: "Anh Mã, cái cậu tự bắn vào biển tinh thần của mình lần trước, đến giờ vẫn chưa tỉnh..."

Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Nhiên nghe nói về chuyện này, theo bản năng nhìn về phía Mã Bưu.

Người sau sắc mặt căng thẳng, cau mày hỏi: "Chuyện gì vậy? Không phải đã bảo hai người loại D đó nghỉ ngơi cho khỏe, rồi phải ổn định tình hình của cậu ta trước sao?"

Binh sĩ báo cáo muốn khóc: "Không có cách nào đâu anh Mã, trong doanh trại chúng ta chỉ có hai người loại D duy nhất với cấp bậc biển tinh thần chỉ là cấp B, binh sĩ bị thương đó là người có tinh thần lực cấp A, chênh lệch quá lớn, với cấp bậc của họ nhiều nhất chỉ có thể giúp làm hậu cần tiếp tế, độ khó của việc điều trị va chạm này vẫn quá cao..."

"Cậu ta đang ở đâu?" Từ Thanh Nhiên bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tiếp theo cậu nói: "Tôi có thể thử xem."

Mã Bưu thở dài nói với Từ Thanh Nhiên: "Anh à, tôi biết anh rất giỏi, nhưng chúng ta những người có tinh thần lực dù mạnh đến mấy cũng có những việc bất lực mà."

"Loại tinh thần lực duy nhất có khả năng sửa chữa sự rối loạn hồ tinh thần chỉ có loại D thôi. Những loại khác dù cấp bậc biển tinh thần có cao đến mấy cũng không đạt được hiệu quả như vậy."

Từ Thanh Nhiên liếc nhìn anh ta, mặt không đổi sắc nói: "Tôi chính là loại D."

Mã Bưu: "...?" - wattpad: atoe1803.

Vì vậy, Từ Thanh Nhiên dưới sự đi cùng của Mã Bưu với vẻ mặt vừa sốc vừa không tin, theo chân người binh sĩ nhỏ kia đến phòng y tế.

Cậu nhìn người lính bị thương đang hôn mê trên giường bệnh, hỏi han tình hình từ nhân viên y tế xung quanh sau đó yêu cầu họ cung cấp thiết bị chuyên dụng truyền tinh thần lực, thành thạo mặc vào cho đối phương.

Trong tình huống bình thường, nếu người loại D muốn truyền tinh thần lực cho người khác một cách hiệu quả nhất, có hai cách.

Cách thứ nhất là giống như cậu và Thẩm Đình Dục, trở thành bạn đời linh hồn. Tuy nhiên, cách này chỉ có thể một đối một độc quyền, cũng không thể truyền một lần rồi đổi đối tượng khác nên về cơ bản không thể thực hiện trong cuộc sống hàng ngày.

Vì vậy mới có cách thứ hai.

Đó là thiết bị truyền dẫn do đội ngũ khoa học kỹ thuật Đế quốc và đội nghiên cứu học linh hồn cùng nhau hợp tác phát triển. Hình dáng bên ngoài của nó giống như một cái vòng bảo vệ cánh tay, ở giữa có một rãnh nhỏ cho phép người truyền tinh thần lực nắm lấy như nắm tay cầm. Còn người nhận chỉ cần mặc thiết bị này, vừa có thể hiệu quả tiếp nhận tinh thần lực truyền từ người loại D, vừa có thể tránh được việc tiếp xúc thân mật linh hồn mà mọi người lo ngại.

Việc truyền dẫn hiệu quả như vậy khác với lần Từ Thanh Nhiên truyền cho Lâm Hiên trước đó.

Loại tiếp xúc cơ thể bình thường đó, ngoại trừ bạn đời linh hồn ra, đối với những người khác việc truyền dẫn đều có hạn chế. Hạn chế nằm ở 'lượng' tiếp nhận cũng như dự trữ, giống như tinh thần lực truyền cho Lâm Hiên, nếu anh không sử dụng kịp thời, phần dư thừa sẽ nhanh chóng tiêu tán, không giữ được.

Còn việc truyền dẫn thông qua thiết bị có thể tránh được kết quả này.

Từ Thanh Nhiên lắp đặt mọi thứ xong liền bắt đầu quá trình truyền tinh thần lực chữa trị của mình.

Cậu đã từng học cách sử dụng thứ này khi còn ở học viện quân sự, được Lâm Thiên Mộ - cũng là một người thuộc loại D - chỉ dạy nên cậu khá quen thuộc với nó.

Mã Bưu đứng bên cạnh, mặt đầy vẻ hoài nghi về cuộc sống.

Từ Thanh Nhiên là một người thuộc loại D sao?

- Ai mà ngờ một người thuộc loại D lại bạo lực đến thế, một đấm hạ gục người không vừa mắt, một phát đạn giết chết một con quỷ, lại còn tàn nhẫn giết chết bé cưng của anh ta? Điều này hoàn toàn khác với những gì anh biết về người thuộc loại D từ sách giáo khoa!

Là một người thuộc loại D với khả năng cấp SS, quá trình 'chữa trị' của Từ Thanh Nhiên tất nhiên diễn ra ổn định và suôn sẻ.

Bác sĩ quân y mở to mắt quan sát và ghi chép toàn bộ quá trình, nhìn dữ liệu dao động biển tinh thần của người lính bị thương bất tỉnh dần dần ổn định từ trạng thái cực kỳ hỗn loạn, hoàn toàn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Anh ta không khỏi thốt lên với Mã Bưu: "Trời ơi anh Mã, người giúp đỡ mà anh tìm được thật là giỏi, sao cái gì cũng biết vậy!"

Mã Bưu nghĩ bụng, đúng vậy, trên đời này thật sự có người như vậy sao? Người như thế này thật sự là người mà hệ Thiên Long xứng đáng sở hữu sao? Có phải khi phân công công việc cho lính mới đã xảy ra sai sót không?

Nếu đúng là sai sót thì tốt quá, họ ở Nam Thành nhất định phải nắm chắc người này không buông!

Biết đâu... biết đâu với sự giúp đỡ của một người tài năng như vậy, tình hình bế tắc nhiều năm ở Thượng Nam Châu cũng có thể được cải thiện? Dần dần có thể bảo vệ được cả Nam Châu, rồi đến cả ngôi sao Thái Nguyệt, sau đó là Cựu Ngân Long Thành -

Mã Bưu cố gắng kéo mình ra khỏi những ảo tưởng quá đẹp đẽ.

Không có cách nào, hắn thực sự rất hy vọng hệ Thiên Long có thể được giải phóng. Hắn đã từng thấy sự phồn hoa và tiện nghi của các hệ sao khác, nơi đó cao ốc mọc san sát, mọi người đi lại đều có xe công nghệ cao mới, có tàu cao tốc, có phương tiện giao thông công cộng có thể di chuyển trên không trung, còn có nhiều trung tâm thương mại và khu ẩm thực.

Trong khi ở đây, ngay cả tự do internet cũng khó mà thực hiện được.

"Được rồi, nếu không có gì bất thường, cứ theo quy trình điều trị và hồi phục bình thường là được." Từ Thanh Nhiên hoàn thành nhiệm vụ đơn giản của cậu, thu dọn thiết bị và trả lại cho bác sĩ quân y, "Nếu còn cần gì nữa hãy thông báo cho tôi."

Bác sĩ quân y nhìn cậu rời đi với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Được, được, anh đẹp trai đi cẩn thận nhé!"

Khi Từ Thanh Nhiên ra khỏi phòng y tế, bên ngoài cũng có nhiều quân nhân hướng ánh mắt chú ý về phía cậu.

Khác với lúc đầu chỉ chú ý đến cậu vì cậu đẹp trai, giờ đây cậu đã trở thành 'thần tượng' được kính nể ở hai khu vực của Nam Thành, họ đều hoàn toàn bị sức mạnh của cậu chinh phục.

Thậm chí còn có những người can đảm hơn, mạnh dạn chào hỏi cậu.

Trong số những người chào hỏi, thậm chí còn có cả những người trước đây đã xúc phạm cậu và bị cậu đánh cho một trận.

Hệ thống nhìn thấy vậy cảm thấy kỳ lạ.

Nó lật qua lật lại mục tiêu nhiệm vụ chính của mình, rồi nhìn Từ Thanh Nhiên đang bình tĩnh đi qua đám đông, không kiêu ngạo không nóng vội.

... Không ngờ, không cần phải đóng vai ngoan ngoãn yếu ớt theo nhân vật ban đầu vẫn có thể đạt được mục tiêu tẩy trắng.

Ừm, ký chủ quả nhiên giỏi! Tầm nhìn của nó quả nhiên là đỉnh nhất!

Từ đó tất cả các khu vực của Nam Thành dần dần ổn định.

Sau khi giúp Mã Bưu xử lý xong khu vực phía trên của Nam Thành, Từ Thanh Nhiên lại tranh thủ thời gian quay lại doanh trại Đông Thành một chuyến.

Mao Phó Quan nói, yêu cầu được gửi đến tổng bộ Ngân Long nhân danh cậu vẫn chưa nhận được phản hồi.

Từ Thanh Nhiên bảo anh ta gửi lần thứ hai.

Rồi cậu lại bắt đầu nghiên cứu bản đồ của Thượng Nam Châu, suy nghĩ xem tiếp theo nên mở rộng đến khu vực mới nào.

Tây Thành và Bắc Thành, cậu khá quan tâm đến nơi sau.

Cậu đã hỏi thăm Mã Bưu một chút về tình hình ở Bắc Thành, hiện tại họ tuy đang trong tình trạng đóng cửa thành phố, nhưng quản lý nội bộ vẫn khá tốt, đấu tranh với bọn quỷ cũng có qua có lại. Gần đây tình hình ngày càng tồi tệ cũng là vì bị cắt đứt nguồn cung cấp vũ khí quân sự, trang bị ngày càng không theo kịp.

Còn về Tây Thành, nghe nói phong cách quân đội ở đó còn tồi tệ hơn cả Nam Thành.

Dù sao nghe cũng như một nơi thích hợp để cậu nổi điên, giải tỏa áp lực.

Hệ thống: "..."

Xin ký chủ hãy cẩn thận một chút.

Sau khi sắp xếp xong việc tuần tra và huấn luyện cho cổng quân sự ở doanh trại Đông Thành cho Mao Phó Quan, Từ Thanh Nhiên lại đến khu 4 của Nam Thành, muốn tìm Mã Bưu để hỏi thêm về tình hình của hai khu vực này.

Kết quả vừa mới bước vào doanh trại, cậu đã thấy Mã Bưu đang chỉ vào không khí mà chửi rủa om sòm, chửi đến nỗi cổ đỏ bừng.

Xung quanh anh ta có ba bốn người, mỗi người nắm tay và thân thể anh ta, như đang cố gắng ngăn anh ta xông ra ngoài, miệng còn hét lên: "Anh Mã bình tĩnh, bình tĩnh đi!"

"Ông nội tôi, làm sao mà bình tĩnh được?!"

"Bọn khốn Tây Thành đó, bình thường không làm việc đàng hoàng thì thôi, giờ còn dám đụng đến đầu con tôi, làm sao tôi có thể nhịn được?!"

Từ Thanh Nhiên nghe thấy từ khóa quan trọng, lập tức cảm thấy hứng thú.

Cậu đi đến trung tâm của sự ồn ào, hỏi Mã Bưu đang tức giận đến cực độ: "Chuyện gì vậy?"

"Anh Từ." Những binh sĩ nhỏ xung quanh thấy cậu, như thấy được cột trụ vững chắc, không hiểu sao lại có cảm giác an tâm.

Ngay cả sự lo lắng của Mã Bưu cũng giảm bớt đôi chút, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Anh, tôi muốn đi chặt đứt bọn khốn Tây Thành đó!"

Một binh sĩ nhỏ giải thích cho Từ Thanh Nhiên: "Haiz, vừa rồi người nhà của anh Mã đến nói có vẻ như con gái nhỏ của anh ấy đã bị người Tây Thành bắt đi, chị dâu đã khóc đến ngất đi, hiện đang nằm trong phòng y tế."

Từ Thanh Nhiên nghe mà ngạc nhiên.

Khu vực 1 và khu vực 2 của Nam Thành tiếp giáp với vùng đất của Tây Thành.

Giữa chúng thậm chí không có sông hay tường thành ngăn cách, chỉ dùng ván gỗ và bia đá để phân chia. Vì điều kiện có hạn, ngay cả cửa ải cũng rất sơ sài nên cư dân hai thành thỉnh thoảng vẫn có tiếp xúc giao lưu, thậm chí có thể trực tiếp qua lại giữa hai khu vực mà không gặp vấn đề gì.

Tuy nhiên, ở Thượng Nam Châu - nơi không thuộc quyền quản lý của ai, việc quản trị ở Tây Thành là hỗn loạn nhất trong toàn bộ Thượng Nam Châu.

Đặc biệt là những lính quân đội bị lưu đày vì ở xa doanh trại tổng bộ Đông Thành nhất và các đại tá qua các đời đều không mấy tâm huyết trong việc đặt ra quy tắc quản lý, sau khi biết làm gì cũng không bị trừng phạt, họ càng ngày càng trở nên hung hăng.

Nói thế này, tính cách của quân cảnh ở Nam Thành này tuy có hơi tệ, tính khí hơi nóng nảy, mặc quân phục vào là cảm thấy mình thiên hạ vô địch coi thường thiên hạ, ngày nào cũng cãi nhau với dân chúng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là miệng độc tính khí nóng nảy thích động tay động chân, giết người phóng hỏa thì vẫn ít làm nên người sống ở đây đều dám cãi lại đấu khẩu với họ.

Tây Thành thì khác hẳn.

Quân cảnh ở đó, chỉ cần bạn dám không làm theo ý họ hoặc có chút phản kháng, thì họ sẽ không nói hai lời mà bắn chết bạn ngay lập tức.

Người lính nhỏ bên cạnh vẫn đang giải thích cho cậu: "Quân đội không nói lý lẽ thì thôi, họ còn hợp tác với những tên côn đồ và tà giáo trong thành nữa chứ!"

"Lý do anh Mã gấp gáp như vậy, cũng là vì nghe nói tà giáo ở Tây Thành có thói quen chuyên bắt trẻ em giết rồi nấu để ăn! Họ tin rằng trẻ em có sức mạnh mạnh mẽ và thuần khiết, đặc biệt là những đứa trẻ có linh hồn và tinh thần chưa định hình càng có vô số khả năng."

"Họ cho rằng sự thuần khiết trong linh hồn của những đứa trẻ này là phúc lành mà tà thần để lại khi mỗi người sinh ra, sẽ biến mất sau khi trưởng thành và định hình." Người lính nhỏ đó nói với vẻ mặt tái xanh, như thể cảm thấy buồn nôn, "Họ còn tin rằng uống máu phụ nữ có thể giúp trẻ mãi không già nên cũng bắt cả phụ nữ đơn độc."

"Thật quá đáng, nói đến mức tôi muốn nôn luôn rồi."

"Dù sao thì người ở đó đều kỳ quặc, hoặc là người bình thường, hoặc là người man rợ."

"Nhưng vì những người man rợ này đều biết cách làm việc, lợi ích có được đều chia sẻ với quân đội nên quân cảnh Tây Thành đặc biệt che chở cho họ, âm thầm cho phép những hành vi kỳ quặc của họ. Nói chung người Nam Thành chúng tôi đều không muốn giao thiệp với người Tây Thành."

Về mặt phòng thủ quân sự, vốn là ai lo phần nấy.

"Ra vậy." Từ Thanh Nhiên đáp.

Vẻ mặt cậu có vẻ trầm ngâm. - wattpad: atoe1803.

Thấy Mã Bưu có vẻ gấp gáp muốn lập tức xông qua Tây Thành, Từ Thanh Nhiên bèn an ủi: "Việc dọn dẹp nửa khu Nam Thành mới vừa đi vào đúng hướng, cư dân ở đây và các đội viên của anh đều cần anh."

Mã Bưu không cam lòng: "Nhưng mà..."

Từ Thanh Nhiên ngắt lời anh ta: "Tôi vừa hay có ý định đến Tây Thành, nên tôi có thể giúp anh đưa người về."

Mã Bưu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Xúc động đến nỗi khóe mắt hơi đỏ, dù tuổi tác lớn hơn Từ Thanh Nhiên ít nhất một khoảng nhưng vẫn nói với cậu: "Anh Từ, vậy thì phiền anh rồi!"

Sức mạnh của Từ Thanh Nhiên, bây giờ Mã Bưu đã hoàn toàn tin tưởng và công nhận.

Vì vậy lần này Từ Thanh Nhiên thậm chí không cần suy nghĩ, trực tiếp quyết định địa điểm 'đi đánh' tiếp theo là Tây Thành.

Cậu cất kỹ dao tinh thần lực của mình rồi xin Mã Bưu một khẩu súng tinh thần lực nguyên bản và một chiếc xe địa hình, một mình lái xe đến Tây Thành.

Họ nói người Tây Thành đều là ác quỷ.

Vậy thì hãy xem, ai là người 'ác' hơn ai nào.

Tây Thành, tổng cộng có hai mươi sáu khu vực.

Khu vực tiếp giáp với khu 1 Nam Thành là khu 19 Tây Thành.

Lúc này đang là buổi chiều, tại trạm kiểm soát biên giới giữa khu 19 Tây Thành và khu 1 Nam Thành, các lính gác mặc đồng phục Ngân Long đang cầm súng hoặc dao, đứng ở trạm gác ngáp ngắn ngáp dài vì buồn chán.

Hai khu vực này đều là khu dân cư, ngoại trừ những người cần đi qua thành phố hầu như không có ai đi qua.

Nhưng vì mối quan hệ không mấy hòa thuận giữa hai thành phố, ngay cả những người đi qua thành phố cũng rất ít, trực ban ở đây vào thời điểm này thực sự là một thử thách về sự kiên nhẫn.

"Ôi chao con bé tội nghiệp, mày bị lạc đường à?"

Người lính nhỏ ở lối vào xe cộ vừa ngáp xong thì nghe thấy từ phía sau không xa truyền đến giọng nói dâm đãng của đồng đội.

Quay đầu nhìn, ba người còn lại lẽ ra phải làm việc cùng anh ta đang ngồi xổm ở góc, trêu chọc một con chim bị thương ở cánh không thể bay lên. Nó bị họ túm lấy và ném qua ném lại một cách thô bạo, mỗi lần rơi xuống đất lại để lại một vũng máu mới trên mặt đất.

Mấy người họ chẳng hề thương xót ngược lại còn cười ha hả.

Người lính nhỏ đứng gác ở lối vào định đi tham gia cho vui nhưng bỗng nghe thấy tiếng xe từ xa vọng lại.

Một chiếc xe địa hình dưới ánh nắng mùa đông đang từ khu 1 Nam Thành lao nhanh về phía trạm kiểm soát.

"Có việc rồi." Hắn nhắc nhở.

Mấy đồng đội này mới đứng dậy trở lại vị trí, chỉ có người cuối cùng là gã mập bụng bia - chính là người đàn ông vừa nãy ném con chim vô tình rơi xuống trạm kiểm soát như ném rác vậy - mới đạp nát con chim đang cố gắng bò đi trên mặt đất rồi mới hừ nhẹ một tiếng và tập hợp với những người khác.

Là những lính gác ở trạm kiểm soát nhàm chán nhất, mỗi lần thấy có người đến họ đều đặc biệt phấn chấn.

- Cuối cùng cũng có đối tượng để họ trêu chọc rồi. Họ thích nhất là gặp những người dân bình thường chất phác đi đường, xem họ bị dọa đến giật mình sợ hãi, ánh mắt sợ sệt, có thể giúp họ tìm được chút niềm vui trong công việc nhàm chán.

Theo động tác vẫy cờ của một trong những người lính gác, chiếc xe địa hình oai vệ đó cũng ngoan ngoãn dừng lại trước vạch an toàn.

Không đợi họ mở miệng, người trong xe đã chủ động bước xuống.

Rất hợp tác.

Người bước ra từ xe là một chàng trai, khá cao, ước chừng khoảng một mét tám, tỷ lệ chân thân cũng rất hoàn hảo.

Cậu có mái tóc nâu không biết là nhuộm hay tự nhiên, mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần dài ôm sát, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác gió dài màu xám đậm làm nổi bật thêm vẻ lạnh lùng cho khí chất vốn đã nổi bật của cậu ta.

Người đàn ông còn đeo một chiếc khẩu trang trên mặt.

Màu đen thuần, không có bất kỳ hoa văn nào.

"Đưa giấy tờ, tiện thể cởi khẩu trang ra."

Người lính gác ở trạm kiểm soát nhanh chóng hoàn hồn, đứng trên bậc cao, cúi đầu kiêu ngạo đưa tay về phía chàng trai bên dưới.

Miệng vẫn lẩm bẩm: "Giữa ban ngày ban mặt mà còn đeo khẩu trang, làm như có bệnh truyền nhiễm gì không bằng."

Trạm kiểm soát ở đây không có hệ thống tự động hoàn toàn cao cấp như hệ thống tiên nữ, phần lớn vẫn phải do lính gác ở đây kiểm tra thủ công. Chủ yếu là kiểm tra xem có phải là cư dân địa phương không, là khách thăm hay là về nhà, v.v.

Người đàn ông trước tiên rút ra một thứ gì đó từ trong áo khoác gió và đưa lên.

Nhưng khi mở ra thì bên trong không phải là giấy tờ mà là một tấm ảnh của một cô bé tết tóc đuôi sam, trông khoảng ba tuổi.

Mấy người lính gác đồng loạt cúi đầu nhìn một cái rồi lại đồng loạt ngẩng đầu lên: "?"

Chỉ thấy người đàn ông đeo khẩu trang nói với họ: "Muốn hỏi các vị có thấy cô bé này không?"

"Có một người bạn của tôi, con của anh ấy khi đang chơi ở gần đây hình như đã bị người của Tây Thành các anh bắt đi, tôi đến để đưa người về nhà."

Mấy người ở trạm kiểm soát mới chợt nhận ra, ý thức được đối phương không chỉ không hợp tác kiểm tra, mà còn coi họ như tiện thể để hỏi chuyện.

"Nhóc con, bây giờ là chúng ta đang hỏi cậu đấy."

Người lính cầm súng nói với giọng không thiện cảm: "Mau đưa giấy tờ tùy thân ra đây, nếu không hợp tác, dù cậu là người Nam Thành bọn này cũng giết không tha đâu!"

Chuyện mất tích trẻ em ở Tây Thành rất phổ biến, là lính lâu năm của Tây Thành, họ đều biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng thông thường, họ ngay cả cư dân Tây Thành cũng lười quan tâm, chỉ quở trách rằng họ tự mình không trông coi con cái cẩn thận thì đừng trách ai.

Vì vậy nói gì đến con cái của người thành phố khác bị mất tích, họ càng lười để ý.

Chàng trai trẻ bên dưới không hề bị đe dọa của họ làm cho sợ hãi, mà qua lớp khẩu trang hỏi: "Nếu không hợp tác, các anh thật sự sẽ giết người sao?"

Câu nói này khiến mấy người lính gác Tây Thành bật cười: "Nhóc con, cậu không phải lần đầu đến Tây Thành đấy chứ?"

"Bọn này ở Tây Thành không giống đám nhát gan ở Nam Thành chỉ biết nói miệng đâu." Người cầm súng vừa nói vừa chĩa nòng súng vào cậu, "Bọn này là thật đấy, nói được làm được nhé."

Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của người đàn ông nhìn thẳng vào họ trong giây lát, rồi thở dài nhẹ nhàng: "Được rồi."

Mọi người cười lớn, tưởng rằng cậu đã biết sợ và cuối cùng chịu ngoan ngoãn nhượng bộ.

Ai ngờ trong giây tiếp theo, khi họ nhìn lại, trong tay cậu đã xuất hiện một khẩu súng tinh thần lực mà chỉ quân nhân mới có thể sở hữu. Cậu chĩa nòng súng vào người vừa chế nhạo mình, không nói một lời thừa và bắn thẳng.

Tia tinh thần lực mảnh như sợi tơ bắn trúng giữa trán mục tiêu.

Sức mạnh áp đảo của cấp bậc xuyên qua cơ thể hắn, phá vỡ phòng vệ của biển tinh thần, trực tiếp nổ tung trong biển tinh thần của hắn. Người đó lập tức co giật như bị điện giật, mắt trợn ngược, run rẩy như kẻ ngớ ngẩn vài cái, cuối cùng phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Họ ngạc nhiên vì không ngờ một cư dân bình thường lại có súng trong tay.

Càng không ngờ rằng, tinh thần lực của người cầm súng này lại mạnh đến vậy, thậm chí còn vượt qua cả lính quân đội!

Sau khi hoàn hồn từ cú sốc, họ phản ứng cực kỳ nhanh bằng cách rút vũ khí của mình ra định phản công.

Nhưng Từ Thanh Nhiên còn nhanh hơn họ, với thân hình khỏe mạnh và động tác nhanh nhẹn, cậu nhảy lên bậc thang trong nháy mắt, một cú đá hạ gục ngay người đang chú ý vào vị trí cũ của cậu.

Cửa ải giữa Khu 19 Tây Thành và Khu 1 Nam Thành, dân cư thưa thớt, rất yên tĩnh.

Vừa nhàm chán, vừa không lo lắng về việc có người phát hiện nếu xảy ra ẩu đả, càng không sợ gây ồn ào thu hút sự chú ý của người khác.

Vì vậy Từ Thanh Nhiên đánh trận này một cách rất hứng thú và dùng sức.

Giống như họ nói, chỉ cần dám chống lại ý muốn của họ là thật sự dám bắn, Từ Thanh Nhiên cũng thật sự dám giết người. Chỉ là so với việc họ thích thú đứng trên đỉnh cao, nắm giữ sinh mạng của người khác, cậu càng hy vọng họ chết một cách 'khắc cốt ghi tâm'.

Cậu muốn họ đến chết vẫn còn nhớ nỗi đau đớn mà họ đã trải qua trước khi chết.

Từ Thanh Nhiên theo thói quen đánh người ta đến gần chết, không còn sức chống cự, rồi rút tấm ảnh từ tay người đã chết, hỏi từng người một: "Anh đã từng gặp cô bé này chưa?"

Những người bị hỏi lúc này đang đau đớn không muốn sống.

Nhìn từ bên ngoài, cơ thể họ dường như không có vấn đề gì lớn, nhưng chỉ có bản thân họ mới rõ nhất, gân xương và nội tạng bên trong đều bị tinh thần lực của Từ Thanh Nhiên đánh vỡ và gây thương tích bên trong.

Từ Thanh Nhiên hỏi từng người nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi của cậu.

Vì vậy những tiếng rên rỉ trên mặt đất cũng ngày càng ít đi.

Cho đến cuối cùng, chỉ còn lại gã béo nhỏ ngạo mạn kia.

Hắn nhìn thi thể của đồng đội, hoảng sợ quay người bò về phía bên kia của cửa ải.

Máu chảy từ khóe miệng, hắn vẫn cố gắng hét lớn: "Cứu... cứu mạng, nhanh có ai giúp với...!"

... Phòng điều khiển!

Ở đó có thiết bị liên lạc có thể liên hệ với các trạm khác, dù có chết cũng không thể để người này rời khỏi Tây Thành còn sống!

Nhưng với thân hình to béo, lại bị thương, hai chân đã hoàn toàn mất khả năng di chuyển, làm sao có thể so được với tốc độ của Từ Thanh Nhiên?

Mới vừa bò được một đoạn ngắn, trong tầm mắt đã xuất hiện đôi ủng quân đội lộng lẫy thêu rồng bạc kia.

Nhìn gần mới phát hiện, chất liệu của đôi ủng này hơi khác so với của họ. Đôi trước mắt rõ ràng đắt tiền và tinh xảo hơn nhiều.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, nơi gã béo bị chặn lại bên cạnh vừa hay nằm xác con chim vừa bị cậu giết chết.

Hắn theo đôi ủng trước mắt nhìn lên, đối diện với đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm kia.

Trong đó vẫn còn ánh lên nụ cười nhạt.

Câu hỏi mà Từ Thanh Nhiên hỏi, tên lính béo nhỏ đã thuộc lòng.

Thực ra, hôm nay khi họ canh gác cửa ải đã gặp một chiếc xe từ Nam Thành trở về Tây Thành. Người lái xe là một vị thánh sứ từ một thánh điện ở Khu 19, vì đối phương có mối quan hệ rất tốt với quân đội, theo thông lệ họ đã không tra xét nhiều và cho qua.

Nếu nói về người liên quan đến việc mất tích của đứa trẻ, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến họ.

Hắn ta, vốn tham sống sợ chết, đang chuẩn bị cung cấp thông tin quan trọng này ngay khi Từ Thanh Nhiên hỏi câu đó.

Nhưng không ngờ rằng đối mặt với hắn, Từ Thanh Nhiên lại không lặp lại câu hỏi, mà với vẻ mặt như đã mệt mỏi vì hỏi, chỉ cất giọng lười biếng nói: "Ồ, hóa ra anh có cách chết ưa thích sao?"

Đôi mắt cậu cong cong, cười như một con quỷ khoác lớp vỏ thiên thần: "Tôi có thể thỏa mãn anh."

"Khoan đã..." - wattpad: atoe1803.

Lời của gã béo nhỏ vừa mới mở miệng, một tiếng động không to không nhỏ từ trạm cửa ải đã chặn lại lời nói của hắn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài tiếng, cho đến khi người nằm trên đất đứt hơi thở.

Từ Thanh Nhiên mới cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay, lẩm bẩm: "Thôi, vẫn là tự mình làm vậy."

Sau khi gấp tờ giấy lại cất vào túi áo, ánh mắt lại rơi vào xác con chim chết thảm kia.

Gió thổi vào từ ngoài cửa ải, làm lông vũ trên thân nó khẽ bay phất phơ.

Một bàn tay nhặt nó lên, mang nó đến chôn dưới gốc cây bên ngoài cửa ải.

Từ Thanh Nhiên ngồi xổm ở đó, nhìn chằm chằm vào đống đất không chớp mắt trong gần một phút.

Rồi nhặt một hòn đá nhỏ, đặt lên đống đất vừa mới đào xới, cười cười nói: "Kiếp sau hãy cẩn thận hơn nhé."

Cậu mới đứng dậy quay về trạm cửa ải im lìm, lái chiếc xe địa hình của mình nghênh ngang vào Khu 19 Tây Thành.

Bây giờ là giữa ban ngày nhưng Từ Thanh Nhiên lại cảm thấy như mình đang lái xe vào Nam Thành lúc ban đêm.

Những nơi cậu đi qua hầu như không thấy bóng dáng người sống đi lại.

Cậu lái xe trên đường phố trong thành, giảm tốc độ. Hầu hết các ngôi nhà đều có người ở nhưng họ đều rất yên lặng và u ám, cảnh giác cũng đặc biệt cao. Khi thấy xe của cậu đi qua, ánh mắt giao nhau, họ sẽ kéo rèm lại với vẻ mặt không cảm xúc.

Kiến trúc của Tây Thành không khác biệt nhiều so với Nam Thành.

Nếu phải nói thì chỉ là phong cách hơi khác một chút, thiên về phương Tây hơn.

Từ Thanh Nhiên đi loanh quanh ở Khu 19 từ sáng đến tối, mà vẫn không tìm được mấy người để hỏi thăm tình hình.

Cuối cùng cậu dừng lại trước một quán rượu khá ồn ào.

Đêm ở Khu 19 Tây Thành náo nhiệt hơn ban ngày một chút.

Vì nằm sát Khu 1 và Khu 2 Nam Thành vốn được phòng vệ nghiêm ngặt nhất, những khu vực Tây Thành lân cận khác cũng đều là khu dân cư nên đây là "vùng đất sạch" thậm chí cả ma quỷ cấp IV cũng không nhiều.

Đến tối, những thanh niên phá hoại vốn ngủ cả ngày, những kẻ côn đồ đường phố, những người trông không giống làm nghề chính đáng đều ra ngoài hoạt động.

Họ tụ tập ở những nơi có phong cách rất giống quán rượu phía Tây.

Từ Thanh Nhiên đẩy cửa bước vào, phát hiện bên trong còn có vài người trông giống như vệ binh quân đội vừa tan ca.

Họ vây quanh một bàn uống rượu vui vẻ.

Chủ quán rượu là một cặp vợ chồng hơi có tuổi, nhìn bề ngoài khoảng năm mươi.

Cậu đi đến quầy bar, gọi đại một ly đồ uống rồi lấy ra tấm ảnh con gái của Mã Bằng và hỏi: "Các vị đã từng gặp cô bé này chưa?"

Nói xong, cậu lại đổi cách hỏi khác: "Hay có lẽ tôi nên hỏi, các vị có biết nơi nào hoặc ai đó sẽ bắt cóc những đứa trẻ như thế này không?"

Cặp vợ chồng kia khi nghe câu hỏi này của cậu, vẻ mặt rõ ràng cứng đờ một chút.

Ngoài kinh hãi còn có sợ hãi, như thể nghĩ đến điều gì đó khiến họ cảm thấy e ngại.

"Không, xin lỗi thưa ngài, ở đây chúng tôi... chuyện trẻ em bị bắt cóc quá nhiều, chúng tôi cũng không biết nên cung cấp thông tin gì cho ngài." Vệ binh Tây Thành ngoài việc quét dọn ma quỷ ở khu vực bị thiên tai, ngăn chặn sự giảm sút của nơi cư trú, những việc khác họ hầu như không quản lý.

Vì vậy, dù cư dân có biết chút gì đó cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Từ Thanh Nhiên không làm khó họ, lại hỏi qua các khách hàng ở những bàn khác trong quán bar.

May mắn là hầu hết khách đến tối nay đều có tính tình khá tốt, không có ai chủ động khiêu khích cậu nên cặp vợ chồng kia không biết rằng họ đã may mắn giữ được tài sản của quán bar.

Trong số những người Từ Thanh Nhiên hỏi, có một phần sau khi được hỏi còn nhìn cậu bằng ánh mắt đồng cảm nhưng câu trả lời của tất cả mọi người đều nhất quán là không biết.

Cuối cùng cậu hỏi đến bàn lính say mèm kia.

Họ vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Hả? Trẻ con à?"

"Bọn anh em đều là trai tân mà, làm gì có con cho cậu?"

"Ha ha ha ha ha! Cười chết mất, lại đi hỏi bọn này về trẻ con, mày bị ngu à?"

Mấy người mặt đỏ bừng, vừa cười lớn vừa đi ra ngoài.

Chỉ có một người trong số họ tương đối tỉnh táo, có làn da hơi đen, trước khi rời quán bar theo sau họ, quay đầu nhìn Từ Thanh Nhiên đang chăm chú nhìn bức ảnh một cái.

Từ Thanh Nhiên hỏi xong không có kết quả, ly đồ uống gọi cũng không uống rồi bỏ đi.

Khi quay về hướng xe, vẫn có thể nhìn thấy ở đầu kia của con đường, vài người lính say rượu đang khoác vai nhau, bóng lưng lảo đảo.

Từ Thanh Nhiên nhớ lại thái độ của họ lúc nãy, đột nhiên cảm thấy nắm đấm hơi ngứa ngáy.

Vừa nghĩ xem có nên qua đó đánh vài đấm để giải tỏa không bỗng cảm nhận được một luồng khí tức khác đang tiến lại gần.

Quay đầu nhìn, là một chàng trai cũng mặc quân phục rồng bạc, có làn da ngăm đen.

Tuổi trông không lớn lắm nhưng không thể nói chính xác bao nhiêu.

Chàng trai có vẻ là người câm, ú ớ ra hiệu với cậu vài cử chỉ, rồi lại chỉ chỉ về một hướng nào đó trong thị trấn.

Từ Thanh Nhiên im lặng một lúc, rồi lấy ra bức ảnh con gái nhỏ của Mã Bằng và hỏi cậu ta: "Cậu biết cô bé ở đâu phải không?"

Mắt chàng trai hơi sáng lên, nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến điều gì đó mà trở nên hơi sợ sệt, chỉ dám gật đầu nhẹ với cậu.

"Được, vậy cậu dẫn tôi đi." Từ Thanh Nhiên nói nhẹ nhàng, "Nếu không tìm thấy người thì tôi sẽ giết cậu."

Chàng trai dường như hiểu lời cậu nói, đứng yên tại chỗ mấy giây, đang do dự xem có nên đổi ý bỏ chạy không thì đã bị ép lên xe.

Cậu ta chỉ có thể chỉ đường cho Từ Thanh Nhiên, đến trước một ngôi nhà trông không có gì đặc biệt.

Từ Thanh Nhiên ngẩng đầu nhìn qua bề ngoài của ngôi nhà, rồi liếc nhìn cậu ta một cái.

Cậu ta vẫy tay với Từ Thanh Nhiên, dẫn cậu đến mép nhà, lấy ra một viên gạch đá lỏng lẻo rồi lại chỉ chỉ vào bên trong.

Không biết vì sao, vẻ mặt của chàng trai câm vô cùng sợ hãi.

Từ Thanh Nhiên nhìn vào trong nhà.

Ồ.

Bên trong nhà lại là thiết kế giống như nhà thờ.

Cậu thấy một nhóm người đang thắp một đống nến bên trong, trên sàn vẽ những hình kỳ quặc, vây quanh một người phụ nữ trẻ để tiến hành một nghi lễ kỳ lạ nào đó. Người đàn ông khoác áo choàng tế lễ cầm dao, rạch một vết thương trên cánh tay trắng nõn của người phụ nữ.

Họ bưng bát, bắt đầu hứng máu.

Trong đám người điên này, thậm chí còn có một người lính mặc quân phục rồng bạc.

Chàng trai câm lo lắng nắm chặt viên gạch, nhìn ngó xung quanh sợ họ bị phát hiện.

Khi quay lại nhìn vào lỗ hổng, Từ Thanh Nhiên vốn đang quan sát ở đó đã biến mất.

Chàng trai câm: "?!"

Hoảng hốt tìm kiếm lại phát hiện người thanh niên đeo khẩu trang này đã đi thẳng đến cửa nhà, một cú đá bay cánh cửa đang khóa chặt.

Nghi lễ trong nhà bị gián đoạn, vang lên tiếng kêu hoảng sợ và chửi rủa hỗn loạn của mọi người.

Cậu ta còn nghe thấy nhiều người rút súng và vũ khí ra.

Chàng trai câm ném viên gạch xuống, sợ hãi che mắt lại.

Chết rồi chết rồi, tại sao người này lại xúc động vậy? Ai lại đi cứu người bằng cách xông thẳng vào như thế? Chẳng phải phải lập kế hoạch trước sao! Những người đó đều có vũ khí, một mình cậu ta vào đó chẳng phải sẽ bị bắn thành tổ ong sao?!

Quả nhiên, giây tiếp theo trong nhà vang lên một loạt tiếng súng.

Bùm bùm bùm, trong tưởng tượng của cậu ta, Từ Thanh Nhiên đã không còn nữa.

Cậu ta ôm đầu bên ngoài một lúc lâu.

Cho đến khi cậu ta nhận ra, sau khi Từ Thanh Nhiên "chết", bên trong cũng im lặng một cách kỳ lạ, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của cô gái bị hoảng sợ.

Lúc này chàng trai câm mới cẩn thận đi đến trước cửa nhà, thò nửa đầu vào nhìn.

Rồi bị một phòng đầy xác chết làm cho kinh ngạc.

Và ở góc phòng lớn, một tấm ván vuông vức có thể dẫn xuống tầng hầm đã bị người ta mở ra.

Sau khi giết sạch đám người kỳ quặc, Từ Thanh Nhiên đi một vòng thì phát hiện tấm ván rỗng đó.

Mở ra thấy những bậc thang dẫn xuống tầng hầm.

Đi xuống và tiến sâu vào, rất nhanh đã đến một không gian.

Bên trong có ba đứa trẻ đang ngồi xổm, còn có một ông lão gầy gò, tóc bạc dài đến vai, dáng vẻ tiều tụy. Họ đều bị xích bằng những sợi xích sắt chắc chắn, không thể di chuyển xa.

Thấy cậu vào, ánh mắt họ rất sợ sệt, rõ ràng cũng coi cậu là một trong những kẻ xấu.

Trong căn hầm bí mật có vài ngọn đèn vàng nhạt đang sáng.

Sau khi ánh mắt Từ Thanh Nhiên quét qua họ, cuối cùng dừng lại trên cô bé tết hai bím tóc nhỏ đang ngồi xổm ở góc phòng.

Rồi cậu lên tiếng gọi cô bé: "Tiểu Mạt Ly?"

Cô bé vốn đã bị dọa đến ngây người, đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc, đôi mắt sáng lên nhìn về phía cậu.

Còn hỏi: "Sao anh biết tên em?"

Đôi mắt Từ Thanh Nhiên hơi cong lên: "Vì anh là người ba em cử đến cứu em đấy."

Câu nói này vừa thốt ra, không chỉ Tiểu Mạt Ly, mà cả hai đứa trẻ khác và ông lão gầy yếu kia, đều ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Ánh mắt họ trông hệt như đang nhìn đấng cứu thế.

Từ Thanh Nhiên trước tiên dùng súng tinh thần lực bắn đứt những sợi xích sắt trên người họ.

Sau đó lại rút dao ra, kết hợp với tinh thần lực của mình cắt đứt những chiếc còng xích chắc chắn, cho phép tay chân họ có thể tự do cử động.

Ông lão thúc giục: "Cháu à, cháu là đợi lúc bọn chúng không có mặt để lén đến cứu chúng ta phải không?"

"Vậy chúng ta mau chóng rời đi trước khi chúng quay lại, nếu bị phát hiện thì không hay rồi!" Toàn là người già yếu và trẻ nhỏ, chẳng làm được gì, ông không muốn khi xảy ra chuyện gì bất trắc, trở thành gánh nặng cho ân nhân cứu mạng của họ.

Từ Thanh Nhiên đáp: "Không, tôi xuống đây khi tất cả bọn chúng đều có mặt."

"Cũng không cần lo lắng, những kẻ ở trên lầu đều đã chết hết rồi."

Ông lão: "..."

Thông thường, những kẻ theo tà giáo không có hứng thú với người già - đặc biệt là đàn ông già.

Chỉ là khi chúng bắt hai đứa trẻ kia, tình cờ gặp phải ông lão nhiệt tình giúp đỡ và bám riết này, để đảm bảo kế hoạch được thực hiện suôn sẻ, chúng đã bắt luôn cả ông.

Từ Thanh Nhiên dẫn họ vừa định rời đi, từ sâu trong căn hầm bí mật đột nhiên vang lên tiếng gầm như thú dữ.

Nghe có vẻ không chỉ một con.

Cậu dừng bước, nghe thấy ông lão bên cạnh thở dài: "Tội nghiệp con chó trắng, lại đánh nhau với những con mèo rồi."

Bên cạnh căn hầm bí mật còn có một con đường hẹp dẫn đến một không gian khác.

Theo lời ông lão, bên trong có vẻ như nhốt một con chó trắng thuộc giống hiếm. Không biết những người trong giáo hội muốn rèn luyện nó hay muốn thuần hóa bản tính hoang dã của nó mà ném vào đó hơn chục con mèo để đánh nhau với nó vốn đã bị thương.

Ban đầu Từ Thanh Nhiên không để tâm.

Cậu nghĩ, chó đánh nhau với mèo chắc cũng chẳng có gì đặc biệt chứ?

Cho đến khi cậu tò mò đi vào xem.

Mới phát hiện, những con mèo mà ông lão nói -

Là những con mèo to và dữ như hổ Đông Bắc trong ấn tượng của cậu, răng nanh và móng vuốt cũng sắc nhọn không kém.

Và cái gọi là chó trắng của ông -

Là một con chó trông rất giống sói trong ký ức của cậu, thậm chí còn to hơn sói thường một hai lần.

Từ Thanh Nhiên thừa nhận. - wattpad: atoe1803.

Lúc này, cậu thật sự đã sững người một chút.

Những con vật đó đều bị cách ly trong những 'lồng' rộng rãi như nhà tù bằng những thanh sắt có chất liệu đặc biệt.

Khi cậu bước vào vừa hay thấy cảnh 'chó trắng' lao về phía con mèo to Đông Bắc. Móng vuốt mang theo ánh sáng nhẹ của tinh thần lực hung hăng xé rách da con mèo to, cào ra những vết thương sâu hoắm trên cơ thể vốn đã đầy thương tích của nó.

Con mèo to định cắn trả nhưng không trúng, bị con chó trắng tránh được.

Sau đó con chó trắng quay đầu lại, há miệng cắn ngay vào cổ nó, trong không gian kín mít, vẫn có thể nghe thấy tiếng xương cổ nó bị cắn vỡ.

Trước đó, ở góc phòng đã nằm ngang dọc hơn chục xác mèo to.

Khi con chó trắng nhe răng cắn vào huyệt mạng của mục tiêu, nó vừa hay nghiêng người về phía họ và một con mắt lạnh lẽo của nó, ánh mắt lướt qua người ngoài lồng một cách lạnh lùng.

Từ Thanh Nhiên ngẩn người.

Mắt nó màu xanh, nhạt hơn màu xanh thẳm của Thẩm Đình Dục một chút nhưng đẹp như mắt Thẩm Đình Dục vậy.

Cậu nghe thấy giọng già nua như gỗ khô của ông lão nói: "Chó trắng à... chắc là chúng bắt từ Bắc Thành về đây."

"Đây là loài chó sói chỉ có thể tìm thấy ở vùng Bắc Thành, màu trắng càng hiếm. Trong cả một ngọn núi đầy đàn chó có lẽ chỉ có một con duy nhất."

"Vì vậy, chó trắng cũng là niềm tin của người Bắc Thành."

-----------

Lời của tác giả:

#Tây Thành, ông cố nội của ngươi đến đây! (không phải)#

==========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.