Chương trước
Chương sau
Editor: Hannie

Beta: MChou

Thẩm Đình Dục ngồi mép giường, ánh mắt không rời khỏi Từ Thanh Nhiên.

Mãi đến khi âm thanh thông báo kết quả của y tá vừa dứt, anh mới hoàn hồn.

Anh nghe thấy giọng chính mình vô thức bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"

Y tá không phát hiện ra sự khác thường của anh, lại vui mừng lặp lại: "Linh hồn tinh thần của cậu Từ là cấp D!"

"Nhóm người viện trưởng đang trên đường đến đây!"

"Hơn thế nữa trời mới biết đã bao lâu rồi đế quốc không xuất hiện loại D hoặc cấp S ! Lần kiểm loại D trước đây chỉ đạt cấp B. Nghe nói vị tiểu thư cấp B đó sau này đã kết đôi thành công với một loại E của Ác Tháp, sau một thời gian chung sống rất hoà hợp, vị loại E đó giờ đã nghe lời hơn nhiều!"

Nữ y tá vui vẻ hớn hở nói, không hề nhận ra bàn tay đặt trên đùi Thẩm Đình Dục, các ngón tay đã siết chặt đến trắng bệch.

Nói xong, cô lại nhíu mày suy nghĩ: "Nhưng mà... hình như cậu Từ đã có bạn đời thích hợp rồi? Tôi nhớ độ hòa hợp khá cao, vậy thì không còn cách nào khác."

"Sau đó sẽ cần tiến hành xác nhận và kiểm tra chi tiết hơn nữa để đảm bảo dữ liệu không có sai sót, sau đó mới có thể công bố kết quả!"

Nữ y tá dặn dò xong liền vội vã thu dọn đồ đạc để rời đi. Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh, cô quay lại nhắc nhở: "Đúng rồi, trạng thái linh hồn của cậu Từ mặc dù đã tạm thời ổn định, nhưng ba ngày sau khi định hình là giai đoạn quan trọng cần đặc biệt lưu ý, không cẩn thận có thể dẫn đến rối loạn tâm thần."

"Thẩm thượng tướng, nếu ngài biết người bạn đời có mức độ hòa hợp cao với cậu ấy, có thể mời người đến đây."

"Trong trường hợp xảy ra biến động tinh thần trong lúc hôn mê, sự vỗ về của bạn đời là tốt nhất. Nếu không có - cũng không sao, có thể gọi cấp cứu y tế!"

Tiếng mở cửa vang lên khe khẽ.

Trong không gian không quá rộng rãi, sau khi cô y tá vội vàng rời đi, lại một lần nữa chìm vào yên lặng.

Thẩm Đình Dục ngồi đờ đẫn rất lâu, mới có chút phản ứng.

Anh chớp mắt, từ từ nới lỏng nắm đấm siết chặt. Hòn đá trong lòng đã rơi xuống, nhưng dường như lại kéo theo cả trái tim, chìm xuống vực sâu lạnh lẽo hơn.

Cả người run lên vì lạnh.

Thẩm Đình Dục có chút mơ hồ.

Tại sao, lại là D?

Khuôn mặt anh ta không còn mang vẻ bình thản như trước, vẻ dịu dàng thường ngày cũng không thể che giấu được nữa.

Những lời của y tá vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai anh.

Đối với tất cả mọi người, giá trị lớn nhất của loại D chính là vai trò công cụ để kiểm soát loại E. Loại D thường có tính cách mềm mỏng, dễ thỏa hiệp và dễ dàng điều khiển. Do đó, việc nắm bắt và thao túng họ sẽ giúp kìm hãm những người loại E không hợp tác.

Bất kỳ loại E nào, dù mạnh mẽ đến đâu, nếu sở hữu điểm yếu này phần lớn cuộc đời đều sẽ bị hủy hoại.

Thẩm Đình Dục chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy vô cùng kháng cự. Anh thậm chí không tin rằng những lựa chọn bị chi phối bởi bản chất linh hồn có tư cách được gọi là "tình yêu", thứ tình cảm đó khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Anh tưởng rằng mình đã xóa bỏ mọi thứ có khả năng trở thành điểm yếu của mình, nhưng lại không thể ngờ rằng - Từ Thanh Nhiên xuất hiện.

Thẩm Đình Dục biết Từ Thanh Nhiên sắp định hình, đã chuẩn bị tinh thần cho việc cậu sẽ định hình thành những loại đặc biệt khác, thậm chí còn nghĩ rằng một linh hồn kỳ diệu như anh, biết đâu sẽ phá vỡ quy tắc định hình thành E.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ là D.

Trên giường bệnh, người thanh niên vẫn đang nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn.

Cảm giác tinh thần sau khi định hình trở nên vô cùng mãnh liệt, rất rõ ràng, khác biệt hoàn toàn so với những gì anh từng gặp trước đây. Giống như con người này, đặc biệt đến mức không thể nào bỏ qua, khiến người ta không tự chủ mà muốn đến gần.

Thẩm Đình Dục vô thức đứng dậy, lùi lại một bước.

Anh không hề ghét bỏ, chỉ là tâm trạng có chút rối bời, không biết nên đối mặt với Từ Thanh Nhiên lúc này như thế nào.

Cuối cùng, anh chỉ có thể rời khỏi phòng bệnh, ra ngoài để tự mình bình tĩnh lại. Cố gắng chấp nhận việc người bạn mà anh vừa muốn kết thân sâu sắc, đột nhiên biến thành loại D - người có khả năng khắc chế mình tốt nhất.

Trong lúc đang chìm đắm suy tư ở đại sảnh, anh ta bỗng nhìn thấy những người đàn ông mặc vest chỉnh tề, vội vã bước đi thành từng nhóm lớn lên cầu thang. Bỗng nhiên, từ đám đông, một người phụ nữ tóc vàng rẽ ngang lao ra, tiếng giày cao gót nhịp nhàng bước trên nền nhà vang vọng khắp nơi.

Cuối cùng, cô đến trước mặt anh và thốt lên: "Thẩm Đình Dục?"

Là chị gái của Tạ Nam Quân, Tạ Nam Y.

Tạ Nam Ý là người mang gen cấp I loại 3S, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng vượt trội trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học. Năm ngoái, vừa tốt nghiệp tiến sĩ, cô đang học tập tại phòng thí nghiệm của cha mình.

Thật tình cờ, viện trưởng của bệnh viện này lại là chú hai của cô, Tạ Thiệu Hành.

"...Ngạc nhiên chưa, thì ra cái người loại D cấp S mới ra lò kia lại là vị hôn thê của cậu, vị Từ thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy!"

Trong phòng khám tư nhân, Tạ Nam Y đặt một trong những ly cà phê nóng hổi xuống trước mặt Thẩm Đình Dục.

Thẩm Đình Dục ngước mắt, mỉm cười nhàn nhạt, liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: "Chú ý cách nói chuyện, đó là vị hôn thê của Thiên Dật."

Tạ Nam Y liếc mắt.

Lời nói dối này có thể lừa được người khác, nhưng ai là người đã động vào con chip mẫu lúc đầu, trong lòng cậu không biết sao?

"Ai, nhưng cậu ấy là loại D cấp S đó, có thể giúp cậu chữa trị biển tinh thần đấy! Tôi thật hối hận, lúc trước không nên giúp cậu làm cái đấy, không thì hôm nay cậu có khi đã lừa được người ta rồi, còn cần gì bọn tôi lo chứ?!"

Nếu nói đế quốc có năm người nắm giữ thông tin đăng ký chip mẫu đổi chỗ, thì Tạ Nam Y chính là người thứ sáu ẩn náu. Giáo sư già đã dẫn dắt cô ở đại học là một trong số những người nắm giữ kỹ thuật này, tình cờ phát hiện ra năng khiếu của cô, nên đã âm thầm truyền lại phương pháp cho cô.

Chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho cô, nên không nói chuyện này với bên ngoài.

Chỉ có ba cô, Tạ Nam Quân và Thẩm Đình Dục là biết chuyện này.

Tạ Nam Y thấy cà phê của Thẩm Đình Dục vẫn còn nguyên, biết rõ là anh đang không vui, bèn hỏi: "Dạo này tôi nghe Nam Quân nói anh và Từ Thanh Nhiên rất hợp nhau mà, sao lại kháng cự vậy?"

Chính vì hợp nhau nên mới kháng cự.

Thẩm Đình Dục thầm nghĩ. - wattpad: atoe1803

"Nhưng mà vị hôn thê của anh cũng thật đặc biệt. Giờ tôi không tham gia náo nhiệt, nhưng lúc nãy trên đường đi nghe chú hai họ nói, dữ liệu định hình của Từ Thanh Nhiên khác biệt so với những người khác."

Tạ Nam Y vừa nói vừa rút từ túi áo choàng trắng rộng thùng thình một gói thạch trái cây nhỏ ra xé: "Hình như người ta bảo, định hình của người bình thường giống như bóc hộp quà bất ngờ, không thể kiểm soát được, nhưng loại D này - là sự lựa chọn tự chủ của linh hồn cậu ấy."

Thẩm Đình Dục đang bối rối, thả lỏng tâm trí, bỗng có chút phản ứng: "Ý cậu là sao?"

Tạ Nam Y nhét đầy miệng thức ăn, cau mày nhăn nhó hồi đáp: "Tôi cũng không chắc nữa."

"Cũng không phải là cậu ấy cố ý lựa chọn khi tỉnh táo, nói là tiềm thức thì lại không hẳn. . ."

"Nói chung, đường cong dữ liệu biến động trong quá trình định hình của cậu ấy rất lộn xộn. Bình thường, đường cong biến động sẽ dần dần tiến về hướng định hình, nhưng đường cong của cậu ấy lại bay lung tung như chọn quà, nhảy đến đâu là đến đó."

"Không thể dự đoán được hắn sẽ trở thành loại người nào cho đến phút chót."

Nghe đến đây, Thẩm Đình Dục càng thêm im lặng.

Nếu nói về việc lựa chọn, với tính cách của Từ Thanh Nhiên thì càng không nên trở thành D.

Chẳng lẽ bản chất bên trong của cậu thay đổi?

Hay là - Từ Thanh Nhiên đã biết được sự thật về tỷ lệ xứng đôi, cố ý muốn lợi dụng mối quan hệ kiềm chế này để khống chế anh?

Tạ Nam Y không ở lại phòng làm việc lâu, nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Từ Thanh Nhiên cùng các chú bác để quan sát và nghiên cứu.

Chỉ có Thẩm Đình Dục một mình, ngồi từ sáng đến tối.

Khi Tạ Nam Y quay lại, anh lại nghe cô nói Tạ Thiệu Hành luôn khen ngợi tinh thần lực D của Từ Thanh Nhiên tinh khiết đến mức nào. Tinh khiết và mạnh mẽ đến mức hiếm có, bất kể sử dụng trong lĩnh vực nào cũng sẽ rất xuất sắc, thẳng thắn nói rằng nếu giai cấp biển tinh thần của cậu có thể cao hơn nữa thì sẽ tốt hơn.

"Có vẻ như họ vẫn đang bàn bạc xem có nên cho cậu ấy thử kết hợp linh hồn với những người E trong Ác Tháp một lần nữa không."

Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Đình Dục, Tạ Nam Y vội vàng nói: "Tôi đã nói với họ Từ Thanh Nhiên hiện tại đã có bạn đời, hơn nữa còn có độ tương thích 99%!"

"Nhưng cậu cũng hiểu mà, họ chỉ ôm hy vọng mong manh có thể tìm được người 98% loại E thôi."

Thẩm Đình Dục tỏ vẻ không mấy vui vẻ.

"Nhưng mà việc lấy lại mẫu thông tin linh hồn cần khoảng hai tháng nữa. Lúc đó Từ Thanh Nhiên vẫn đang trong quá trình huấn luyện ở trường quân sự, vì vậy nhanh nhất cũng phải đợi đến khi cậu ấy tốt nghiệp, cậu.."

Dừng lại một chút, cô nói tiếp: "Việc ghép đôi loại D chắc chắn sẽ do cơ quan chính phủ đế quốc đảm nhiệm, đến lúc đó tôi không thể giúp cậu được gì. Nếu để bị phát hiện ra rằng đối tượng ghép đôi cao nhất với cậu ấy thực sự là cậu, tôi cũng không thể làm gì được."

Nói xong, cô ta lại cười khúc khích: "Hay là, trong nửa năm này cậu thử vun đắp tình cảm với cậu ấy đi? Biết đâu sự kết hợp DE không đáng sợ như cậu tưởng?"

Thẩm Đình Dục đứng dậy, mỉm cười nhẹ với cô.

"Cảm ơn." Bỏ lại hai chữ cho có lệ, anh lập tức rời đi.

Tạ Nam Y bĩu môi, lại lấy từ trong túi ra một gói mì gói nhỏ, vừa ăn vừa lẩm bẩm chê bai: "Hừ, theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, những kẻ đàn ông như Thẩm Đình Dục - - đều phải bị vả mặt!"

Thẩm thượng tướng quay lại phòng bệnh của Từ Thanh Nhiên.

Trời đã tối, những người đến vào ban ngày để thu thập dữ liệu cần thiết đã ra về.

Anh đi đến chiếc ghế sofa nhỏ xa nhất giường, không nghỉ ngơi mà ngồi bất động như vậy.

Cho đến nửa đêm.

Hai quả cầu kim loại giám sát tình trạng sức khỏe của bệnh nhân đột nhiên phát ra tiếng bíp bíp, như một loại cảnh báo.

Ngay sau đó, giọng nói thông báo vang lên: "Phát hiện mức độ dao động sóng tâm hồn của bệnh nhân tăng cao, xin lưu ý!"

Thẩm Đình Dục nghe tiếng liền ngẩng đầu lên.

Dù cho người trên giường đã chìm vào cơn hôn mê vô thức, nhưng mức độ dao động tinh thần của linh hồn vẫn giống như bản thân cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi từ trạng thái bình tĩnh vào trạng thái mất kiểm soát.

Sức mạnh tinh thần mới được tăng cấp của Từ Thanh Nhiên trở nên hỗn loạn cùng với linh hồn bất ổn của cậu. Phòng bệnh nhanh chóng bị bao trùm bởi lĩnh vực tinh thần do cậu khuếch tán ra, mang theo một tầng áp lực nặng nề, như thể muốn bất chấp mọi thứ mà hủy diệt tất cả những ai và vật gì có thể cảm nhận được xung quanh.

Thẩm Đình Dục đột nhiên cười.

Cảm giác quen thuộc này, linh hồn vẫn vậy, nhưng lại không giống như một người mang loại D nên có.

"Phát hiện dao động linh hồn của bệnh nhân, đã vượt quá ranh giới an toàn! Đang chuẩn bị dữ liệu, đang tải dữ liệu mới nhất lên trạm cứu hộ -"

Cường độ tinh thần sau khi định hình của Từ Thanh Nhiên giống như một đứa trẻ mới sinh, không biết gì về thế giới xung quanh, bộc phát hỗn loạn mà không phân biệt địch ta.

Thẩm Đình Dục đứng dậy đi đến bên giường, dùng đôi mắt hơi lạnh lùng nhìn cậu một cách bình tĩnh.

Với bản năng suy nghĩ loại E, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là - chỉ cần đứng nhìn, để mặc Từ Thanh Nhiên tiếp tục tình trạng này, cuối cùng tự tổn hại gốc rễ, anh có thể loại bỏ mối đe dọa lớn nhất ảnh hưởng đến kế hoạch tương lai của mình.

Người trên giường bệnh dường như đã chịu đựng cả ngày.

Khuôn mặt vốn đã bình tĩnh từ lâu giờ đây cũng không thể kiềm chế được mà có chút thay đổi, lông mày khẽ nhíu lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rõ ràng đang trong cơn ác mộng kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Đình Dục mím chặt môi.

Anh vốn dĩ lấy việc tra tấn người khác làm thú vui, nhìn thấy mục tiêu chịu đựng sự đau đớn tột cùng, anh lẽ ra phải cảm thấy thoải mái.

Nhưng mà trong tình cảnh này, tâm trạng vốn không mấy vui vẻ của anh không những không được xoa dịu mà còn dần trở nên bực bội.

Nhìn thấy năng lượng linh hồn hỗn loạn của Từ Thanh Nhiên lại tăng thêm một tầng, Thẩm Đình Dục gạt bỏ suy nghĩ của mình.

Anh nhớ lại lời dặn dò của cô y tá.

Bình thường, chỉ cần nắm tay bệnh nhân và nhẹ nhàng truyền tinh thần lực để điều trị là được. Nhưng Từ Thanh Nhiên mỗi khi phát bệnh đều trở nên hung hăng bất chấp mọi người xung quanh, nguồn năng lượng yếu ớt không thể phát huy tác dụng.

Sau một hồi do dự, Thẩm Đình Dục vẫn nắm lấy bàn tay trái của Từ Thanh Nhiên đang đặt dưới chăn.

Động tác của anh vẫn giữ nguyên sự lịch thiệp vốn có.

Đôi găng tay đen vẫn còn trên tay cậu.

Anh nhìn chằm chằm vào nó vài giây, rồi mới cởi găng tay ra. Trên mu bàn tay, màu sắc của ấn ký đã chuyển từ nhạt sang đậm, còn phủ một lớp lấp lánh như cát bụi của các vì sao.

Thẩm Đình Dục không biết, nếu những người khác nhìn thấy sẽ nghĩ gì.

Nhưng anh cũng khá bình tĩnh, không để bản thân nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào.

Ngón cái lướt qua dấu ấn trước khi dừng lại một lúc.

Rồi mới nhẹ nhàng hạ xuống, khẽ khàng vuốt ve.

Giống như, đây là bài kiểm tra tỷ lệ xứng đôi linh hồn.

Nếu Từ Thanh Nhiên và anh có tỷ lệ hòa hợp chính xác trong dữ liệu, thì tinh thần tâm hồn của họ sẽ hòa hợp hoàn hảo, không hề bài xích nhau.

Sức mạnh tinh thần độc ​​đáo của loại E, thông qua sự tương tác của Linh Ấn, ùa vào người thanh niên trên giường bệnh như sóng dữ, nhằm xoa dịu sức mạnh tinh thần cuồng bạo và mất kiểm soát của cậu. Nhưng khoảnh khắc hai nguồn sức mạnh tinh thần va vào nhau, chúng lại giống như hai con thú dữ gặp nhau, không ai chịu nhường ai, cọ xát va chạm dữ dội mà không hòa quyện.

Áp suất trong phòng bệnh càng trở nên nặng nề hơn.

Rõ ràng là sức mạnh tinh thần loại D vốn dĩ ôn nhuận và bao dung như cỏ cây, nước chảy, nhưng lại hung hãn hơn loại E, ngang ngược và cuồng bạo.

Thẩm Đình Dục không có thời gian suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau phản ứng này, anh vật lộn với luồng tinh thần lực kia trong một thời gian dài, nhưng vẫn không thể hòa vào nhau được. Nhìn thấy luồng tinh thần lực trên người Từ Thanh Nhiên thể hiện sự phản kháng mãnh liệt, anh suy nghĩ, quyết định thu hồi và từ bỏ trước, nhưng lại thấy năng lượng vốn hung hãn trở nên dịu dàng khi anh rút lui.

Chỉ một lát trước, năng lượng tinh thần vẫn đang đối đầu với anh, đột nhiên kéo ana trở lại bằng năng lượng dùng để trấn an.

Cùng với đó, sự dao động bất thường của linh hồn cũng dần lắng dịu.

Bắt đầu hòa vào nhau. - wattpad: atoe1803

Thẩm Đình Dục bỗng chốc có cảm giác như bị người đùa giỡn.

Giống như - lúc anh lịch sự hỏi Từ Thanh Nhiên có muốn kết bạn với anh không, cậu không nói hai lời, hung dữ và điên cuồng đánh nhau với anh. Sau đó, khi anh tưởng rằng mình bị từ chối và chuẩn bị dừng trò hề này lại, thì đối phương mới kiêu hãnh gật đầu với anh và nói: "Được thôi."

Thẩm Đình Dục tưởng tượng, lại bật cười vì tức giận.

Linh hồn của người trên giường được vỗ về, dần dần được kiểm soát và bình tĩnh lại.

Nhìn thấy cậu đã ổn định, Thẩm Đình Dục từ từ thu hồi lại sức mạnh mà anh đã giải phóng, nhưng vô tình trong lúc tương tác, anh đã tạo cơ hội cho tinh thần lực hiện đang bị anh đàn áp tìm thấy cơ hội, lén lút tiến về phía anh, mà linh hồn của hắn ta không hề có bất kỳ sự bài xích nào.

Ngay sau đó, Thẩm Đình Dục trong im lặng đò cả vành mắt.

Đối với loại E, tinh thần lực của loại D tương thích vừa là mật ngọt, vừa là thạch tín.

Biết rằng nó có độc, nhưng chỉ sau một lần nếm thử, họ sẽ nghiện.

Từ Thanh Nhiên hôn mê trong ba ngày tại bệnh viện.

Suốt thời gian đó, dao động tâm hồn của cậu liên tục thay đổi. Lúc đầu, Thẩm Đình Dục còn do dự và kháng cự, nhưng dần dần anh đã quen với điều này. Ngoài ra, anh cố gắng tránh tiếp xúc quá gần gũi hoặc quá sâu với Từ Thanh Nhiên.

Đôi khi, anh ra ngoài gọi điện thoại để giải quyết những công việc dang dở.

Có khi, anh đến phòng làm việc của Tạ Nam Y để ngồi.

Hôm nay, anh vừa từ căng tin dưới sảnh bệnh viện trở về, bước vào phòng bệnh và ngẩng đầu lên, bỗng ngạc nhiên khi thấy giường bệnh trống trơn. Đang định đi tìm người, bỗng nhiên một luồng khí xuất hiện bên cạnh, mang theo sát khí lao về phía anh.

Với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, Thẩm Đình Dục theo bản năng né tránh và phản công.

Chỉ đến khi con dao trái cây trong tay đối phương bị anh đánh bay, anh mới nhận ra đó là Từ Thanh Nhiên, người đã ngủ thiếp đi nhiều ngày.

Thẩm Đình Dục: "..."

Lúc này không biết nói gì, ngọn lửa giận dữ vừa bùng lên cũng bị dập tắt.

Từ Thanh Nhiên nhìn anh một lượt, đột nhiên hỏi: "Thẩm Đình Dục, anh đang sợ cái gì?"

Cậu mới tỉnh dậy không lâu.

Cảm giác bực bội và đau đớn như bị xé nát linh hồn của những ngày trước đã tan biến hoàn toàn, cả người nhẹ nhõm như được tái sinh. Khi còn mơ màng, cậu chỉ lờ mờ nhớ ra Thẩm Đình Dục ở trong phòng, nhưng lại né tránh như né tà ma.

Điều này khiến cậu rất hoang mang.

Thẩm Đình Dục không hề ngạc nhiên khi cậu phát hiện ra điều mình đang che giấu.

Chỉ hỏi: "Cậu biết linh hồn và tinh thần của mình đã hoàn toàn định hình chưa?"

Từ Thanh Nhiên dựa vào sự thay đổi của cơ thể mà đoán được tình hình.

Khi tỉnh dậy, bên cạnh không có nhân viên y tế nào, Từ Thanh Nhiên vẫn chưa biết kết quả, bèn hỏi: "Vậy tôi được định hình thành loại nào?"

Thẩm Đình Dục giọng điệu khá bình tĩnh: "Kiểu D."

Nói xong lại hỏi cậu: "Chẳng phải cậu tự chọn sao?"

Từ Thanh Nhiên: "?"

"Gì cơ?"

Chẳng phải nói loại tinh thần linh hồn cũng khá ngẫu nhiên sao?

Hệ thống: ". . . Đúng là khá ngẫu nhiên! Trừ phi anh hiểu rõ đặc điểm linh hồn của bản thân, nếu không thì rất khó đảm bảo được! Cũng giống như không phải ai nhân hậu, hiền lành cũng đều sẽ được định hình thành kiểu D!"

Từ Thanh Nhiên không hài lòng với kết quả nhận được: "Tôi hôn mê như heo chết, làm sao chọn được ?"

"Hơn nữa, nếu được tự chọn, tôi cũng sẽ không chọn D mà chọn A."

Thẩm Đình Dục không đáp lời.

Từ Thanh Nhiên lại nhìn anh, hiếm khi thấy anh không hứng thú, bỗng bật cười nhẹ: "Thì ra vậy, khó trách anh không muốn lại gần tôi."

Nếu nhớ không nhầm, vị Thẩm thượng tướng này rất ghét loại D.

Thẩm Đình Dục hỏi cậu: "Sau đó thì sao?"

"Ngoài cái đấy ra, cậu còn nhớ gì nữa không?"

Từ Thanh Nhiên khẽ nhíu mày, đưa tay lên che miệng suy nghĩ hồi lâu.

Cuối cùng, cậu cau mày hỏi lại: "Tôi còn phải nhớ gì nữa?"

Ký ức về khoảng thời gian đó đều mơ hồ, suy nghĩ cũng hỗn loạn, như thể đã làm rất nhiều giấc mơ phức tạp, cả người mệt mỏi và uể oải. Có thể thỉnh thoảng tỉnh táo, cảm nhận được động tĩnh của Thẩm Đình Dục, cậu đã thấy rất may mắn rồi.

Thẩm Đình Dục nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, rồi chậm rãi nở một nụ cười.

Giọng anh ta vẫn còn dịu dàng, như cố gắng giữ phong độ: "Không có gì, mọi thứ đều ổn, không có gì phải nhớ."

Từ Thanh Nhiên thấy vẻ mặt anh khác lạ, tưởng anh đang lo lắng chuyện loại D.

Nên lên tiếng an ủi: "Anh cũng đừng lo, dù sao thằng bé Thẩm Thiên Dật kia mới là người bạn đời có đội phù hợp chính thức của tôi, sao mà tôi có thể thành hoạ thuỷ mà dính trên người anh được."

Nói đúng hơn, người cần lo lắng chính là cậu. - wattpad: atoe1803

Thẩm Đình Dục căm ghét người loại D đến mức nào, vậy làm sao cậu có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ chinh phục tiếp theo? Hơn nữa, Thẩm Đình Dục, gã trai thẳng này hiện chỉ coi cậu là bạn bè, ôm ấp suy nghĩ yêu đương với người bạn tốt, có vẻ cũng không ổn lắm.

Dù sao cũng không có thời hạn, cứ gác lại trước đã.

Thẩm Đình Dục: "..."

Im lặng, vẫn là im lặng.

Việc Từ Thanh Nhiên định hình vẫn chưa được công bố.

Cùng lúc đó, diễn đàn Tinh Nhai vốn im ắng mấy ngày lại xuất hiện một bài đăng mới.

【Tiêu đề: Từ Thanh Nhiên phát điên tự thôi thì đành, kéo theo Thẩm Đình Dục xuống nước là sao? Chẳng lẽ nhất định phải hủy hoại cả tương lai của người ta sao?】

=========

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.