Mấy ngày sau, tôi không còn gặp Khải Tú nữa. Nghe nói cậu ấy quay lại Pháp, mang theo kí ức buồn có gương mặt của em. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mắc nợ ai, chỉ nợ duy nhất một người, Khải Tú...
Hương Thảo khá hơn một chút, em đã chịu gặp và nói chuyện với tôi. Tôi chậm rãi đút cho em từng thìa cháo nóng hổi, và em ăn ngon lành. Nhìn em lúc này tôi thương em quá. Dáng vẻ gầy rộc, xanh xao của em khiến tôi hận mình không thể chăm lo chu toàn cho em hơn. Thanh xuân của em thật sự tôi không thể bảo vệ và chở che. Tôi vén lại mấy sợi tóc mai của em, vô tình chạm vào những vết sẹo trên gương mặt đó. Em đột ngột co rúm lại, nhìn tôi sợ hãi, và bắt đầu khóc. Tôi hoang mang tột cùng, luống cuống ôm lấy em, rối rít xin lỗi. Nhìn em khóc, tôi đau...
Hôm nay em sẽ xuất viện. Tôi bận công việc đột xuất lại chẳng kịp qua cùng em. Các bác sĩ nói lại, em phụng phịu mãi mới chịu lên xe về, miệng liên tục hỏi "anh Khánh đâu". Tôi nghe xong, trên môi không tự chủ liền nở một nụ cười. Em đã bắt đầu biết, em có tôi.
Tối hôm đó, tôi ghé qua em. Mẹ em ra mở cửa. Bà không mắng, không chửi tôi nữa lại còn cho phép tôi gặp em. Buổi tối, em mặc một bộ pijama đáng yêu, đáng yêu một cách trong trẻo như ngày đầu tiên tôi gặp em. Tôi thấy em như bé lại, em nũng nịu đòi tôi kể chuyện cho em ngủ. Tôi kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-no-em-mot-hanh-phuc-mang-ten-toi/2392711/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.