Tôi mất giọng khoảng một tháng. Cái thứ chất lỏng màu vàng cay nồng hấp dẫn đó phá hủy giọng hát của tôi thật kinh khủng. Nhưng với tôi, đây là khoảng thời gian may mắn tôi không bận việc. Tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian, làm những gì mà bấy lâu nay tôi vẫn muốn. Ví dụ như là quan tâm tới em chẳng hạn.
Tôi để ý ánh mắt biết nói của em. Thật đẹp. Ánh mắt lạnh lẽo, phẳng lặng như mặt nước mùa thu. Ánh mắt ấy chứa đựng biết bao những thứ cảm xúc hỗn độn vì tôi mà có lẽ tôi chẳng bao giờ hiểu. Nghĩ tới đây trong lòng tôi có một chút đau xót.
Tôi để ý tới đôi môi của em. Đôi môi đã tự cắn tới chảy máu vì những lời lẽ thô thiển xúc phạm từ một thằng tồi Minh Khánh. Bây giờ, nó đã không còn rớm máu nữa, hồng phớt như cánh anh đào xuân khiến tôi có cảm giác nếu không cẩn trọng, nó sẽ vỡ tan.
Tôi để ý đến dáng người gầy gò của em. Dáng người thanh mảnh đến đáng sợ luôn lầm lũi đến cô đơn. Tôi biết, em rất giỏi chăm sóc người khác nhưng lại chẳng chịu chăm sóc cho bản thân. Em luôn tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng tôi lại cảm thấy chỉ cần một cơn gió cũng có thể khiến em biến mất.
- Hương Thảo!
Tôi bất giác cất tiếng gọi tên em. Em ngước mắt lên nhìn tôi. Cái khoảnh khắc đó, em thật đẹp: đôi mắt trong veo của em giấu sau cặp kính cận thuần khiết tới mức không lỡ nhuốm bẩn, đôi môi hồng hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-no-em-mot-hanh-phuc-mang-ten-toi/2392707/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.