Vì vậy, giữa mùa đông khắc nghiệt, mới hơn sáu giờ, tôi đã đứng trênlề đường ray ở nhà ga Vô Tích, trên tay cầm theo thứ mà người Vô Tíchchúng tôi hiểu rất rõ, thứ làm du khách luôn ấn tượng, bánh bao thịt.
Còn hơn mười ngày nữa là đến Tết âm lịch. Ở nhà ga có rất đông người. Ở đây rất nhốn nháo. Tôi đứng trong đoàn người nhích từng chút nhìn vềhướng xe đến, trong lòng có hơi hồi hộp.
Đến khi Lâm Tự Sâm thấy tôi đang đứng bên đường ray chờ anh, liệu anh có thấy rất kì lạ không? Đón người bình thường chỉ cần đứng ở cửa,nhưng tôi lại chạy đến tận sát đường ray, vậy có quá long trọng khôngnhỉ?
Không thì bây giờ tôi đi ra ngoài cửa lại vậy?
Còn đang do dự, xe lửa đã vào trạm. Đoàn tàu sắt màu trắng lướt quabên cạnh tôi, sau đó liền giảm tốc, từ từ tiến vào trong. Tôi đã có thểnhìn thấy hành khách qua mấy ô cửa sổ.
Tôi nhìn thấy Lâm Tự Sâm.
Tôi cũng không rõ vì sao liếc mắt là có thể xác định được anh. Thật ra chỉ là gương mặt chợt lóe lên mà thôi.
Thế nhưng tôi đã không dừng được cứ đi theo hướng toa xe đó.
Tốc độ của đoàn tàu rất chậm, nên dáng người kia vẫn luôn ở trong tầm mất của tôi. Tôi thấy anh đứng lên, từ phía trên ô hành lý kéo xuốngchiếc va li màu đen, sau đó một cô gái mặc áo khoác xanh nói với anh gìđó, anh gật đầu, lại lấy túi hành lí màu hồng của cô ấy xuống.
Đoàn tàu dừng hẳn.
Cừa toa mở ra, hành khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266832/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.