Tư Tịnh hơi xấu hổ, cứng đơ cười: “Ra là vậy”. 
Tôi không nói gì nữa. 
Tiệc vui đang diễn ra ồn ào, nhưng xung quanh tôi không khí lại dường như rất lặng. Rõ ràng mọi người đang trò chuyện, tôi lại cảm thấy thậtxa vời, yên tĩnh đến nỗi dường như nghe được tiếng đập của tim mình. 
Diệp Dung vô cùng thân thiết hỏi Trang Tự: “Sao anh lại sang đây, không cùng họ đi kính rượu sao?” 
Mấy người Tư Tịnh không hẹn mà cùng nhìn về phía Trang Tự. Trang Tựlại như không nghe thấy gị, yên lặng uống rượu của mình, không nói mộtcâu. 
Rượu trên bàn yên lặng một lúc lâu, cuối cùng là Tư Tịnh lên tiếng:“Mình thấy họ đỡ rượu vẫn còn được, chắc là không cần đến Trang Tự đâu,Phải rồi, Trang Tự. Trác Huy kể hôm trước gặp được câu ở tòa nhà Vinh Tư đó.” 
Trác Huy lên tiếng nói: “Đúng vậy, hôm qua quên hỏi cậu. Tuần trướccó phải cậu đến tòa nhà Vinh Tư không? Tôi đến đó làm việc, thấy đượcbóng của cậu, định gọi thì lại chớp mắt không thấy nữa. Phải là cậukhông? Sao cậu lại đến đó?” 
“Tôi đang làm việc ở đó.” . 
Giọng nói lạnh nhạt vang lên. Cự ly gần như vậy, vẫn còn như vọng lại trong lòng tôi. 
Trác Huy kinh ngạc: “Cậu đổi việc từ khi nào?” 
“Anh…”, Diệp Dung hỏi anh cùng lúc, nhưng lời lại dừng ở khóe miệng. 
“Một tháng trước.” . 
“Cậu thật kín miệng mà. Đổi công ty cũng không nói. Nhưng mà bên ngân hàng A cũng rất lớn rồi, cậu lại chuyển sang nơi nào tốt hơn à?” 
“Vẫn là ở A, chỉ đổi bộ phận.” 
“Bộ phận gì?”, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266825/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.