Từ tháng sáu đến tháng một, thì ra là đã nửa năm rồi . . .
Tôi đã cố ý không muốn nghĩ về ngày mai, nhưng không ngờ rằng, thời điểm này lại đến sớm.
Nhiếp Hi Quang, mi nhất định không được thua.
Tôi nhanh chóng thu tầm mắt dừng trên dáng người kia, chủ động điđến, bày ra vẻ mặt tươi cười, chào hỏi: “Ơ, sao mọi người lại ở đây?”
Mọi người hầu hết đều có mặt. Lão đại, chồng của Lão đại, Tiểu Phượng, Tư Tịnh, Trác Huy, Dung Dung. . .
Còn có Trang Tự đứng cạnh cô ấy.
Trong khoảnh khắc, tôi dường như hồi tưởng lại ngày đó. . .
Nhưng tôi một chút cũng không nghĩ về tâm trạng của lúc trước.
Tôi tươi cười nhìn bọn họ.
Đáng tiếc, mở đầu hoàn mỹ của tôi nhanh chóng bị Lão đại phá tan. Vẻmặt cô ấy thể hiện như bị tôi lừa, kéo lỗ tai tôi gào lên, “Nhiếp DưaHấu, bồ không phải nói là phải tăng ca tới bong gân ở Tô Châu nên mùngmột không đến được sao?”
Tôi ngất. Lão đại à, bồ còn chưa sửa được tật cứ tức giận là trút vào lỗ tai của người khác hả.
Tiểu Phượng, Tư Tịnh cũng chạy đến chỗ tôi, ồn ào hỏi: “Dưa hấu, sao bồ lại xuất hiện ở đây?”
“Đúng vậy, lại còn mặc đồ đẹp thế này, lúc đầu mình không nhận ra đó.”
“Bồ đi làm ở Tô Châu sao? Lão đại à, bồ liên lạc được với Dưa hấu hồi nào cũng không thèm nói lại nữa!”
“Không phải bồ đi du học sao? Hồi tháng bảy mình gọi điện cho bồ đâu có liên lạc được.”
Tôi trả lời từng câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266822/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.