Bữa sáng là được Ân Khiết và Vũ Hoa mang đến. 
“Vừa nãy lúc mới đến bọn tôi gặp phó tổng Lâm ở dưới lầu, anh ấy đưacháo cho bọn tôi đưa tới đó. . . hình như là do bảo mẫu nhà anh ấynấu.”, Vũ Hoa vừa nói, vừa mở hộp giữ nhiệt. 
Ân Khiết thì lại làm loạn tại phòng bệnh. 
Sau khi thấy tôi không có gì, cô ấy đã nhanh chóng thoát khỏi cảm giác ân hận, hưng phấn ngó nghiêng trong phòng tôi. 
“Woah, Hi Quang! Bà ở phòng một người luôn nha. Phó tổng Lâm thật hào phóng quá.” . 
Vũ Hoa so với cô ấy thì nhẹ nhàng hơn, ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn tôi ăn, vừa lo lắng vấn đề thuốc men: “Phòng bệnh đơn thế này, bảo hiểm y tế của chúng ta hình như đâu có trả cho phải không?” 
“Trời ơi, bà lo làm gì. Hôm qua phó tổng Lâm thanh toán hết rồi”, vẻmặt Ân Khiết như không có gì, “Nếu không phải do người bạn kia đột nhiên hét lớn, Hi Quang cũng chẳng giật mình mà ngã. Chỉ là Hi Quang nè, bàđừng trách phó tổng Lâm nha.” 
Vũ Hoa hiếu kỳ hỏi: “Sao bà biết là bạn thường mà không phải bạn gái?” 
Ân Khiết nói: “Ngày hôm qua bà không thấy sao, lời nói, thần sắcnghiêm nghị của phó tổng thật sự dọa người ta. Thật ra khi Hi Quang ngã, người kia chắc cũng sợ lắm. Nếu như là bạn gái, phó tổng Lâm đúng raphải an ủi người ta chứ, nhưng mà lại không làm thế. Tôi nghe nói họ làbạn học trước đây.” 
Ân Khiết nằm sấp trước giường tôi, rất nghiêm túc nói: “Hi Quang, từnay bà đừng nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266815/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.