Gió đêm thổi nhẹ làn váy của tôi, qua một hồi lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao cậu vẫn ở đây?”
Lúc tiễn A Phân, mấy người ở ký túc xá của Trang Tự cũng đến, tôicũng không để ý lắm đến sự hiện diện của anh, nhưng sao anh cũng khônglên xe?
Mắt anh hơi sáng lên, “Tôi đứng cùng phía với cậu, cậu không lên xe được, tôi đương nhiên cũng không thể.”
Lời này nghe giống như đang chỉ trích tôi, tôi nghĩ lại ngay trước đó bị người ta từ các phía chen lấn, cảnh tượng thảm thương thế nào, không khỏi thấy chút ngượng, “Xin lỗi”.
“Cậu hẳn là nên nói cám ơn.”
Giọng của anh có phần hơi nhỏ, tôi lại nghe rất rõ, có chút mạc danhkỳ diệu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tôi hỏi: “Mọi người đâu?”
“Không biết.”, anh dừng một chút rồi mới trả lời gọn gàng, thực ra lại có vẻ như khó chịu.
Chỉ là làm anh không đuổi kịp xe buýt thôi, cũng chẳng phải tội áctày trời gì mà. Tôi đang muốn tùy tiện nói gì đó sau đó mỗi người đi một ngả, trong tay anh lại có tiếng gì đó vang lên.
Anh lấy ra điện thoại di động, nhìn cái tên đang sáng nhấp nháy trên màn hình, sau đó mới nghe máy.
“A lô” .
. . . .
“Tôi không đến được” .
Đối phương chắc là hỏi anh đang ở đâu, như vậy, là điện thoại củaDung Dung sao? Tôi còn đang suy đoán, lại đột nhiên nghe anh nói: “Tôiđang ở cùng Nhiếp Hi Quang.”
Tim tôi nhảy lên.
Cuộc nói chuyện của anh cũng kết thúc, nói một tiếng “được” rồi nhấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266805/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.