Kết quả, tôi chuẩn bị cả nửa ngày, khi đến Thượng Hải, một chút cũng chẳng cần dùng.
Quản lý Lý phụ trách phỏng vấn đối với tôi vô cùng khách sáo, một câu Nhiếp tiểu thư hai câu Nhiếp tiểu thư, cái gì cũng chẳng hỏi, chỉ cùngtôi ngồi trò chuyện khách khi một tiếng đồng hồ, sau cùng còn nói chàomừng Nhiếp tiểu thư gia nhập công ty. Lại còn hỏi lần này đến Thượng Hải việc ăn ở có được sắp xếp tốt chưa, nếu chưa thì công ty sẽ giúp sắpxếp một chút.
Tôi mờ mịt trả lời xong, lúc đứng dậy chuẩn bị ra về, quản lý Lý lạicòn mở cửa tiễn tôi, tươi cười: “Nhiếp tiểu thư, gửi lời hỏi thăm củatôi đến Nhiếp tiên sinh nhé.”
Thì ra là thế.
Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi cũng lâu không liên hệ gì với ông, suýt thì quên ba tôi là Nhiếp Trình Viễn. Ba tôi ấy mà, tôi thường dùng hình ảnh một ông trung niên nhà giàu mới nổi, tương đối dễ nhìn để hình dung ông ấy. Lúc trẻ thì nghèo không có cái ăn, chỉ có mẹ tôi mới đồng ý gả choông, đến khi hơi có tuổi thì bắt đầu có chút thân phận địa vị, nhưng lại bùng phát tình yêu, cùng mẹ tôi ly hôn, sau đó đến sống cùng với mốitình đầu của mình trước khi kết hôn với mẹ tôi.
May thay mẹ tôi là người rộng lượng, nói với tôi: “Ba của mày suốtthời gian đẹp trai đều là của mẹ mày, đến giờ ông ta già rồi thì trởthành hàng hiếm đó. ” Nhưng mẹ cấm tiệt tôi không được xin một đồng nàocủa ông, nói tôi dọn về sống cùng bà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266798/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.