Nó vừa đi học về thì thấy hắn nằm trên chiếc nệm dưới sàn, nó ra bếp xem xét xung quanh nó ngộ ra:
– Anh ta vẫn chưa ăn gì sao, tội thật.
Nó nhìn đồng hồ, đã 9h tối rồi mà hắn vẫn chưa ăn. Thôi thì dù gì hắn cũng là con nhà quyền quý, để bụng đói meo như vậy không phải là tộiqua hay sao. Nó vào phòng nhẹ nhàng cất túi lên giường rồi ra ngoài bếpnấu ăn, vả lại nó cũng chưa ăn gì nên cũng thấy đói.
Một lúc lâu sau đó….
– Jihun…Jihun…dậy đi…có chuyện vui nè – Nó thỏ thẻ vào tai hắn.
– Cái gì? – Hắn phản ứng ngay tức khắc làm nó giật mình. Hai đôi mắt nhìn nhau, nó cảm thấy ngược ngược, để phá vỡ khoảnh khắc ngược chín mặt này, nó đứng dậy, nhìn xuống Hắn:
– Anh chưa ngủ sao?
– Sao tôi ngủ được khi chưa có gì vào bụng kia chứ.
– Vậy thì dậy ăn cơm đi, tôi nấu đồ ăn rồi.
Nó xong nó nhanh chóng đi ra trước để khỏi phải nhìn khuôn mặt củahắn nữa, hắn hất chăn rồi theo sau. Ngồi trước bàn, nhìn những món ănđơn giản, hắn phàn nàn:
– Chỉ có từng này thôi sao?
– Thế anh bắt tôi nấu cả một bàn ăn vào buổi tối hả?! – Nó cãi lại.
Hắn im lặng không đáp, cầm lấy đũa làm như không nghe nó nói gì, nhìn những hành động đáng ghét, nó nghĩ: ” Biết thế này tôi đã không nấu cho anh ăn rồi, đồ được voi đòi tiên” rồi nó cũng lấy đũa ăn cùng hắn.
Hôm sau nó đi học, vì được ôn kĩ lại môn toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nho-co-roi-ve-nha-di/26432/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.